Đến đỉnh Tử Trúc bao lâu nay, chỉ có lần này là bị đánh thảm nhất, nhìn mấy dấu chân trên người hắn, nhìn gương mặt đầy dấu tay, đều là tác phẩm của Vân Yên cả, hai sư tỷ cũng bỏ thêm một tay, Vân Yên cũng chẳng xem hắn là người, cứ đánh tới tấp, cả người toàn là vết thương!

“Cái này ta rành lắm”, Lăng Phi tìm một miếng giẻ lau.

Nói xong lập tức bịt miệng Triệu Bân lại.

Bịt miệng thế tốt, bịt thế cho an toàn.

Biết đâu Tú Nhi vẫn còn chiêu khác chưa dùng đến thì sao?

“Đánh chết cũng đáng đời”.

Cách đó không xa, mắt Xích Yên và Mục Thanh Hàn cũng đang bốc lửa.

Chọc ghẹo bọn ta thì cũng được đi, ngươi lại dám chọc ghẹo cả sư phụ?

Nếu ánh mắt có thể giết người, chắc hẳn Triệu công tử đang uống chén canh Mạnh Bà thứ hai rồi.

Vân Yên cũng có ở đó, sắc mặt đẹp được mới là lạ.



Nếu ánh mắt cô ta có thể giết người thì thôi canh Mạnh Bà hắn cũng chẳng cần uống nữa, trực tiếp hồn phi phách tán luôn.

Đúng vậy, cô ta chính là người nói sẽ múa thoát y, nhưng đó chỉ là lời nói đùa, ai mà ngờ được tên này lại to gan lớn mật nhắc lại, sư phụ cũng có lúc tâm trạng không được tốt, chẳng hạn như Tú Nhi, hậu quả… Cực kỳ nghiêm trọng.

“Sư phụ ngươi nói lời không giữ lấy lời tí nào!”, Nguyệt Thần thổn thức.

Triệu Bân vẫn chưa đáp lời, hắn đang cố tỉnh táo lại, đến giờ đầu vẫn còn ông ông.

Nhưng hắn nói lời giữ lời, đừng chờ đến lúc hắn bay lên, lúc hắn phong thần, người đầu tiên hắn giải quyết sẽ là Nguyệt Thần, cô ta thật sự quá xấu xa rồi, bao lâu nay không gài bẫy, hắn còn tưởng Tú Nhi hoàn lương rồi cơ.

Nhưng không ngờ lại có cái hố to như thế đang chờ hắn?

Chẳng mấy chốc lại thấy có người đi lên.

Còn chưa thấy người thì đã có tiếng hét đầy khí phách vang lên:

“Cơ Ngân, cút ra đây cho ta”.

Đó là Ngụy Trượng, cùng với sư phụ của hắn ta.

Có thể thấy đang muốn tới đây tính sổ.



Tại sao qua mấy ngày họ mới tới, đó là vì sư phụ đang bế quan.

Hôm nay vừa xuất quan đã thấy đồ đệ bị đánh thảm thương thế này, lập tức nổi trận lôi đình.

Thấy Triệu Bân, hai người chợt sửng sốt.

Tên này chắc vừa bị đánh, còn bị đánh cực kỳ thê thảm.

Thảm đến mức nào ấy hả! Thảm đến mức sư phụ Ngụy Trượng… Cũng không dám mặt dày mày dặn đến khởi binh vấn tội.

“Sư huynh Mộ Dung, sao lại tức giận thế”.

Vân Yên thản nhiên đáp một tiếng, trong đôi mắt xinh đẹp ấy vẫn còn ngọn lửa bùng cháy.

Vẻ mặt đó đang muốn nói rất rõ ràng rằng: Đừng có mà chọc ta, hôm nay tâm trạng lão nương không được tốt.

“Cơ Ngân nhà các người đánh đồ đệ ta tàn phế trong Bí Phủ”.

Trưởng lão Mộ Dung lạnh lùng nói, đến đây khởi binh hỏi tội với khi thế biàng bing. Ông ta thì không sao. Ngụy Trượng bên cạnh thì thiếu điều chạy tới cắn người. “Là hắn phóng châm độc vào người sư đệ trước Mục Thanh Hàn lạnh lùng nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play