Tuy nhiên, những loại bí pháp quý hiếm như hắn có cũng rất khó để có
thể tìm thấy trong bí phủ, Vân Yên đã nói chính bọn họ bấy lâu nay cũng
chưa chắc đã có thể tìm ra hết bí pháp trong bí phủ. Vì sao lại nói như
vậy? Nguyên nhân là bởi vì tinh hoa thực học trong bí phủ này nhiều vô
cùng, đừng nói đến các trưởng lão, ngay cả chưởng giáo Dương Huyền Tông
cũng chưa chắc có thể tìm ra được hết bí pháp và ý cảnh trong bí phủ
này. Vẫn còn có rất nhiều loại bí pháp quý hiếm và ý cảnh thâm sâu ở đây chờ các thế hệ sau chậm rãi khai quật.
Trăm ngàn năm qua vẫn chưa ai có thể tìm thấy đầy đủ.
“Lại là kiếm pháp”.
Sau khi đi qua một con phố, Triệu Bân thất vọng quay về.
Những chấm đỏ do Vân Yên đánh dấu không có những bí pháp quá cao
siêu, ý cảnh ở đó cũng không hẳn là quá huyền ảo, theo như lời của
Nguyệt Thần thì chúng đều chỉ là rác.
Triệu Bân cũng không dừng lại, vẫn tiếp tục tìm kiếm.
Có rất nhiều đệ tử trong bí phủ, nhưng không phải ai cũng có thể ngộ ra được tinh hoa.
Lúc hắn chưa bước vào thì ai cũng có ý thức thanh tỉnh nhưng khi vừa
nhìn thấy hắn thì ai cũng không khỏi mở to mắt nhìn, ai bảo hắn lại là
người nổi tiếng kia chứ. Tin tức hắn đánh bại Sở Vô Sương trong trận tỷ
thí tân tông sớm đã truyền đi khắp cả Thiên Tông.
“Nghe nói năng lực lĩnh hội của hắn rất mạnh”.
“Đối với sở trường và đại chiêu của các đệ tử thiên tài hắn đều có thể né tránh và phản đòn lại được”.
“Đúng là kỳ tài có một không hai!”
Nơi nào có người thì nơi đó đều không thiếu những tiếng bàn tán xôn xao vang lên.
Triệu Bân đi đến đâu cũng có thể nghe thấy tên của mình. Có rất nhiều người chạy đến chào hỏi tiếp đón hắn. Ai cũng biết với tài năng thiên
phú của hắn, nếu cho hắn đủ thời gian phát triển thì sau này ít nhất hắn cũng phải làm được tới chức phó chưởng giáo. Bây giờ bọn họ phải tạo
lập mối quan hệ tốt với hắn, ngày sau thế nào bọn họ cũng sẽ có được
tiềm lực phát triển vô đối.
Chuyện này là tất nhiên thôi.
Dù vậy, cũng có không ít người cảm thấy hắn không thuận mắt.
Triệu Bân cũng mặc kệ, chỉ cần người khác không gây sự với hắn thì hắn cũng sẽ không gây sự với người khác.
Hắn phát hiện ra một chỗ có ý cảnh.
Vân Yên chưa đánh dấu chỗ này.
Tuy nhiên, nhờ hắn có võ hồn cho nên vẫn có thể dễ dàng tìm được.
Trong quá trình lĩnh hội hắn mới biết đây là ý cảnh sâu xa của võ đạo,
trình bày cũng khá toàn diện. Hắn lĩnh hội tinh hoa của nó rất nhanh rồi mau chóng trở lại thực tế.
Hắn cũng tiện tay đánh dấu lại nó trên bản đồ.
Điều này sẽ giúp Vân Yên có được thông tin để trao đổi với các trưởng lão khác trong tương lai.
Vậy là hợp tác đôi bên cùng có lợi. Nếu đã có cơ duyên bước vào đây tu hành thì không nên lãng phí thời gian mới tốt.
“Tú Nhi, dường như ở đây có bảo bối phải không?”, Triệu Bân hỏi.
Cái gọi là bảo bối chính là bí pháp nghịch thiên hoặc là ý cảnh thâm sâu.
Nguyệt Thần chỉ lo sửa chữa mặt trăng chứ không trả lời hắn.
Triệu Bân ho khan một tiếng.
Tất cả mọi thứ đành phải dựa vào chính mình thôi!
Hắn chỉ đi một chút là đã nhìn thấy rất nhiều bí pháp cùng không ít ý cảnh.
Nhưng đó đều không phải là những thứ mà hắn muốn.
Lúc đi đến một cây cầu gỗ thì hắn bỗng gặp một bóng dáng quen thuộc: Liễu Như Nguyệt.
Vị này thật không giống như đang đi tìm bí pháp, mà giống như đang đi thăm thú nhiều hơn.
Cô ta là thể Thiên Linh cho nên đương nhiên sẽ có bí thuật truyền
thừa huyết mạch, tùy tiện thi triển ra một chiêu cũng đều mang uy lực
không hề tầm thường, ví dụ như chiêu thức Cực Diệt Thiên Linh kia.
Ừm, sau khi bị Triệu công tử thay đổi thì nó đã trở thành Cửu Tự Tru Tiên quyết.
“Đêm đó cám ơn ngươi đã cứu ta”, Liễu Như Nguyệt nhẹ hé môi nói.
Liễu Như Nguyệt hé môi như còn muốn nói gì đó, nhưng Triệu Bân đã đi qua cây cầu gỗ rồi.
Cô ta thở dài trong lòng rồi đi càng lúc càng xa.
Cô ta rời đi rồi Triệu Bân mới quay lại đứng trên cây cầu gỗ, xem xét trái phải.
Dưới chân cầu là một con sông, dòng sông chảy róc rách và trong vắt
đến tận đáy, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một hai con cá bơi qua.
Cây cầu gỗ này không hề đơn giản.
Nói cách khác, dòng sông nhỏ dưới cây cầu gỗ không hề đơn giản, dường như nó có ẩn chứa ý cảnh thâm sâu, dấu hiệu của nó hết sức nhỏ, người
bình thường khó có thể phát hiện ra được, nếu như hắn không có võ hồn
thì hắn cũng không phát hiện ra được.
Hắn xắn quần bước xuống cây cầu gỗ và đi vòng quanh.
Chẳng mấy chốc, hắn lại xắn tay áo lên, có lúc lại cúi xuống múc một chút nước sông lên.
Hàn Tuyết đi ngang qua nhìn hắn với một ánh mắt kỳ lạ.
Cái tên này tới bí phủ để bắt cá hay sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT