Với tư cách là người chủ trì của cuộc đấu, đây là ý nghĩa tồn tại của ông ta.

Ông ta là cao thủ Địa Tạng đỉnh cao, một tay tóm lấy kiếm Long Uyên vô cùng dễ dàng.

Cho dù là vậy, cho dù chưa bị trúng chiêu, nhưng mi tâm của Sở Vô Sương vẫn bị kiếm ý vạch ra một vết thương, máu chảy đầm đìa, thậm chí kiếm uy xâm nhập vào thể phách, uy lực quá mạnh, khiến cô ta phải run rẩy.

Phụt!

Triệu Bân phun máu, lảo đảo lùi về sau, bàn tay cầm kiếm nổ tung.

Là do kiếm ý quá mạnh, bỗng dưng bị Ngô Huyền Thông túm lấy, không kịp phát ra ngoài, uy lực của nhát kiếm cắn ngược cơ thể hắn, thoáng chốc chém đứt luôn cánh tay của hắn, máu chảy đầm đìa, trông rất đáng sợ.

“Ta… thua rồi!”, Sở Vô Sương tái nhợt.

Tuy rất không muốn nói ra điều này, nhưng cô ta vẫn phải bỏ thái độ kiêu ngạo của mình.

Thua rồi, trận này cô ta thua rồi, thua đến không còn gì… trong tay một võ tu cảnh giới Chân Linh.

“Ta… thua rồi!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
-->

Sở Vô Sương nói rất khẽ, nhưng lọt vào tai người khác cứ như sấm dậy.

Người xem trận đấu cứ tưởng mình nghe nhầm, viên minh châu trong tay Sở gia, cháu gái ruột của nữ soái Xích Diễm, người mang năm thuộc tính đầu tiên trong lịch sử, người vượt qua Hồng Uyên của Đại Hạ… thế mà lại thua.

Tới khi hoàn hồn mới chắc chắn mình không nghe nhầm, quả thật cô ta đã thua.

Nếu không nhờ Ngô Huyền Thông ngăn cản, cô ta đã bị Cơ Ngân chém chết rồi.

Phụt!

Lại một tiếng hộc máu nữa, phá vỡ sự tĩnh lặng ở đó.

Cuối cùng Triệu Bân cũng gục xuống, hôn mê ngay tại chỗ.

Đám đông rúng động.

Trận chiến cuối cùng của tỉ thí tân tông sao mà thảm khốc thế, hai mắt đã mù, một cánh tay bị phế bỏ, toàn thân từ trên xuống dưới toàn vết máu, bị nội thương nặng đến thế nào, e là chỉ có mình hắn biết.

Vì muốn thắng Sở Vô Sương mà tên này đánh cược cả tính mạng của mình.



“Đồ nhi!”, Vân Yên lao lên võ đài.

Xoạt!

Người nhanh hơn cô ta là Linh Lung, người này đã nâng Triệu Bân dậy.

“Mau… mau đưa tới Thiên Trì!”, Bạch Huyền Thạch vội vàng nói.

Đánh bại được Sở Vô Sương, đây là một nhân tài đó, không thể để hắn bị phế bỏ! Cánh tay của hắn có thể nối lại, thương thế trong cơ thể phải nhanh chóng chữa lành, tốt nhất đừng để tổn hại tới căn cơ.

Linh Lung không đáp lời, quay người biến mất.

Vân Yên theo sau như hình với bóng, lao ra khỏi hội trường.

“Thiên Trì?”, không ít trưởng lão kinh ngạc hô lên.

Đó là vùng đất trọng yếu của Thiên Tông, cũng là thánh địa trị thương, nếu không có lệnh từ chưởng giáo thì không ai tiến vào được. Trước giờ chỉ những người có thân phận cực kỳ cao quý như công chúa hoàng tộc hay hoàng tử Đại Hạ mới đủ tư cách vào trong, bây giờ lại mở Thiên Trì ra vì một võ tu cảnh giới Chân Linh.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cũng dễ hiểu thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play