Ừm, cũng chính là Ngô Huyền Thông đang chắp tay đứng đằng kia đang
quan sát từ trên xuống dưới, ánh mắt đầy tò mò, tất cả cũng vì đây là
lần đầu tiên thấy được thuộc tính bóng tối, cũng là lần đầu tiên thấy
Màn Đêm Vô Hạn nên hết sức ngạc nhiên, ông ta là Địa Tạng tầng cao nhất, tất nhiên vẫn có thể nhìn ra được sơ hở ở đâu, ông ta liếc cái đã
biết.
Thấy thì có thấy đấy nhưng không thể nói thẳng ra.
Nhìn thấy rồi nhắc nhở, đó là gian lận.
Cả ông ta còn có thể nhận ra thì nói chi là Nguyệt Thần.
Nguyệt Thần vẫn nhàn nhã không có ý định nhắc nhở tí nào.
Nếu chỉ thế mà cũng không thể phá được thì Triệu Bân quá là kém cỏi rồi.
Phụt! Phụt!
Trong màn đêm, màu máu vẫn hiện lên hết lần này đến lần khác.
Đó là máu của Triệu Bân, đi đến đâu cũng bị Sở Vô Sương tóm được, chạy đến đâu cũng bị đánh nhừ tử.
“Thế này… Thì đánh làm sao được”, Tử Viêm ho khan.
Từ dưới đài có thể trông thấy Cơ Ngân nhưng lại chẳng thể nhìn được
Sở Vô Sương. Bọn họ chỉ thấy Triệu Bân ngày càng đẫm máu, như một con
ruồi không đầu cứ lao đi khắp nơi trong thế giới bóng tối, một tấm bia
hình người hàng thật giá thật!
“Màn Đêm Vô Hạn này đúng là gian lận cấp thần mà!”, Kiếm Nam khẽ than thở.
“Nhìn xem, ta đã bảo mà! Hắn không thể đánh lại Sở Vô Sương đâu”, người xem đều nói thế.
“Hắn là người đầu tiên có thể đánh với Sở Vô Sương được lâu như thế”.
“Đừng quên hắn chỉ là cảnh giới Chân Linh, nếu cùng cấp… Có lẽ đã thắng rồi”.
“Dù có thua cũng không hề mất mặt tí nào”.
Tiếng xì xào bàn tán cứ vang lên mãi, họ không phải kẻ ngốc, ai thua ai thắng họ đều tính toán hết cả rồi.
Cơ Ngân mạnh đã là sự thật không thể chối cãi, kẻ thù như Vệ Xuyên,
như bọn Vệ Đằng cũng buộc lòng phải thừa nhận rằng Cơ Ngân rất đáng sợ.
Cảnh giới Chân Linh thì có thể tóm được cả đống, nhưng khủng bố như Cơ
Ngân thì chắc chỉ có một, trong cảnh giới Chân Linh đó, nói hắn là vô
địch cũng không đủ.
“Lỗ hổng ở đâu”.
Triệu Bân lướt đi như một cơn gió, nhưng đi đến đâu cũng thấy màu máu.
Hắn không chỉ trốn mà còn đang quan sát Màn Đêm Vô Tận này, chỉ cần một lỗ hổng là được.
Keng! Keng!
Trong lúc đó, hắn liên tục ném bùa lôi quang ra.
Quỷ dị nhất là ánh sáng của bùa lôi quang hoàn toàn không thể sáng
lên trong thế giới u tối này, thỉnh thoảng có một lá nổ tung thì vầng
sáng của nó cũng bị bóng tối cắn nuốt tiêu diệt, vẫn không thể nhìn thấy gì cả.
“Không thể thấy được ánh sáng ư?”, Triệu Bân nhíu mày.
Có lẽ đó cũng là sự quỷ dị của thế giới bóng tối.
Chỉ cần là ánh sáng, chỉ cần không phải là ánh sáng từ Sở Vô Sương
thì đều bị bóng tối cắn nuốt, hắn chắc chắn mình vẫn chưa thấy được Màn
Đêm Vô Hạn hoàn hảo nhất, nếu nó được lĩnh ngộ sâu hơn thì sẽ khủng bố
hơn rất nhiều.
Keng!
Trong lúc suy nghĩ thì Sở Vô Sương lại đâm thêm một kiếm tới.
“Thiên Lôi trận”.
Triệu Bân khẽ quát, thanh kiếm cắm xuống mặt đất.
Mũi kiếm bắt đầu xuất hiện những tia sét, tấn công toàn diện trong suốt bán kính mấy trăm mét.
Bốp! Keng keng!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT