Sở Vô Sương phát điên, lực chiến đấu cũng nâng lên một bậc.

Cô ta mạnh hơn thì người nào đó gặp họa, bị nện đến độ không phân biệt được phương hướng.

“Nhìn xem, chọc hắn xù lông rồi”.

Mọi người đều đứng nhìn Sở Vô Sương hung bạo đánh Cơ Ngân.

Dù sao thì cảnh tượng người nào đó bị đánh vẫn rất đã mắt.

Ai bảo ngươi không có võ đức!

Ai bảo ngươi quật nữ đệ tử ngã làm gì!

Ai bảo ngươi không biết kiềm chế!

Nhìn xem hắn bị đánh đi.

Triệu Bân hoa mắt choáng váng, nghiến răng nghiến lợi.

Đau quá! Cả người đều đau!

Ngay cả Đấu Chiến Thánh Pháp hắn cũng dùng rồi mà vẫn không ngăn được đòn tấn công.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
-->

Đập vào mắt… là nắm đấm và quyền chưởng hỗn loạn ập đến.

Không phải đòn tấn công của hắn không đủ mạnh mà là Sở Vô Sương chịu đòn rất giỏi, áo giáp năm màu cũng rất rắn chắc. Sở Vô Sương hoàn toàn phòng thủ, chỉ dùng sức đánh tới, dùng sức tấn công, còn hung hãn hơn cọp dữ.

“Phụ nữ phát điên đáng sợ hơn mở cấm pháp nữa”.

Nguyệt Thần hít sâu một hơi nói.

Sở Vô Sương đã tới giới hạn bùng nổ, với trạng thái này của đối thủ thì nên tạm thời né tránh thì tốt hơn, nếu không sẽ bị đánh cho thê thảm, Triệu Bân chính là ví dụ điển hình, hắn bị đánh đến độ đứng không vững, nếu không phải có Vạn Pháp Trường Sinh quyết chống đỡ thì hắn đã bị đánh thành tro rồi.

Ầm!

Một tiếng động cực lớn vang lên, Triệu Bân lại bị một chưởng của Sở Vô Sương đánh trúng.

Rơi xuống đất… gạch đá bay tứ tung.

Lúc này Sở Vô Sương mới dừng lại, thở hổn hển, mặt dính đầy mồ hôi.

Không phải nói khoác chứ ngay cả cô ta cũng không biết mình còn có thể sở hữu lực chiến đấu mạnh đến thế.

“Lúc này… còn không chịu thua à?”, mọi người đều nhìn sang một bên khác.

Cơ Ngân đã bị đánh trúng mấy đòn liên tiếp, họ đều nhìn thấy hết.

Triệu Bân bò ra từ trong đống gạch đá vỡ nát.



Cũng không biết do đêm qua không ngủ đủ hay là bị đánh quá mức thê thảm mà cả người hắn cứ lắc lư qua lại.

“Quá… đỉnh!”

Mọi người đều thốt lên hai chữ này.

Có thể gọi hắn là gián, một con gián đập mãi không chết.

“Tốt lắm!”

Sở Vô Sương cười khẩy, lại tiếp tục tấn công.

Lúc này hai mắt cô ta đã không chỉ có hai đốm lửa tức giận nữa mà toàn thân đều dấy lên ngọn lửa mãnh liệt.

Vậy mà còn không nữa tin thì không quật ngã được ngươi.

“Nào, đến đây”.

Triệu Bân lau máu chảy ra từ mũi, bắt đầu giận dữ, không ở thế bị động nữa.

Lại một tiếng ầm nữa vang lên, hai người một đông một tây mở bí thuật ra đánh. Sở Vô Sương như tiên tử – Triệu Bân như ma đầu, một người mây mù tràn ngập – một người ma sát ngút trời, vừa ra tay là tung đòn tấn công mạnh nhất, chưởng ấn, quyền ảnh, kiếm quang, đao mang… từng đòn đè ép với nhau, mỗi một lần va chạm đều bao phủ một tầng ánh sáng, va chạm đến độ màn cấm chế trên võ đài kêu vang liên tục.

Cảnh tượng đó rất kinh người, cũng tuyệt đẹp. Trong bí thuật ra đòn.. có thêm ánh lica bùng nổ như đóa hoa khoe sắc. Các đệ tử nữ nhìn đến mê mẩn. Chỉ vì ánh lừa đó giống pháo hoa cực kỳ kiêu ngạo nở rộ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play