Mở ma đạo, khí thế và ngũ cấm đều sánh bằng đối thủ đây là trạng thái đáng sợ cỡ nào!
“Cơ Ngân… ngươi còn có thể cho thêm bao nhiêu bất ngờ đây!”, Sở Vô
Sương hé môi đẹp, cô ta có thể dự đoán mọi việc nhưng vẫn không ngờ được là đối phương ma hóa, một giọt máu phát triển thành cấm pháp, một giọt
máu hóa ma đạo, đúng là yêu nghiệt!
“Đại chiến… chỉ mới bắt đầu!”
Triệu Bân hờ hững nói, dùng ma sát tấn công, Uy Long Chưởng bá đạo đánh tới.
Sở Vô Sương cũng nhanh chóng bình tĩnh, né qua một chưởng này, ngón
tay lật một cái đâm ra một lỗ máu trên vai Triệu Bân. Trúng một đòn này, Triệu Bân cũng không đánh trả, một quyền lại khiến Sở Vô Sương rên một
tiếng, nhưng làm gì được áo giáp năm màu cứng rắn, nắm đấm như đánh vào
tấm thép, một tiếng “bum” vang lên, chẳng chờ Triệu Bân tiếp tục tiến
công, màn hào quang năm màu đã bị chấn bay ra ngoài.
“Vây!”, Sở Vô Sương khẽ quát một tiếng.
Giọng của cô ta vừa dứt, bốn trụ ánh sáng năm màu giáng từ trên trời xuống, tạo thành một cái lồng nhốt Triệu Bân.
Triệu Bân cũng hét lớn, một chưởng đánh nát, hắn nhảy ra khỏi đó.
Trong nháy mắt, lang nha bổng của Man Đằng được lôi ra, nâng cao qua
đầu, phá không ném về phía Sở Vô Sương, ngay giây phút nó rơi xuống thì
phóng to tới mấy trượng, nhìn từ xa chẳng khác nào cây đại thụ. Quan
trọng là uy lực của một gậy này kinh thiên động địa, tiếng vang không
ngừng.
“Hắn cũng biết Bạo Thiên Lang à?”, Lâm Tà nhướng mày.
“Ra đòn đẹp lắm!”, Man Đằng gào lên một tiếng, hứng khởi nhảy lên.
Lang nha bổng của hắn quả nhiên đã tăng thêm uy lực khi trong tay Triệu Bân.
Đệ tử tại đó đều nghe thấy tiếng “lộp bộp” trong lòng mình, một gậy này mà rơi xuống, không có mấy ai chịu nổi đâu.
Họ nhìn thấy Sở Vô Sương hai chân đạp đất, một tay kết ấn.
Chợt, linh kính năm màu biến ảo, cô ta biến thành người trong kính.
Bùm!
Lang nha bổng đập mạnh vào linh kính, âm thanh thanh thúy.
Nhưng dù một đòn này của Triệu Bân mạnh nhưng lại không thể phá vỡ
linh kính quỷ dị kia, chẳng những không thể đạp vỡ kính mà còn bị chấn
bay, ngay cả lang nha bổng trong tay hắn cũng bị hất bay theo, rớt khỏi
đài chiến đấu, văng ra ngoài quảng trường, không biết rơi vào sân nhà
ai… mà khiến đồ vật vỡ vụn tan nát cả.
“Cái gì? Cái gương này cứng thế á?”
Man Đằng líu lưỡi, sự hứng khởi trong lòng bỗng tụt mạnh.
“Đó là Ngũ Cực Huyền Linh Kính, là bí pháp truyền thừa huyết mạch của Sở Vô Sương!”, Dương Phong giải thích: “Có thể nói chức năng phòng thủ
của nó là đứng đầu, không đánh vỡ kính này thì không thể tổn thương đến
Sở Vô Sương đâu!”
“Nhưng đòn tấn công của Sở Vô Sương lại có tác dụng!”, Tô Vũ bồi thêm.
Keng!
Trong lúc họ nói chuyện, một tia sáng năm màu bay ra từ trong kính.
Triệu Bân còn chưa đáp đất thì một tia sáng không dễ giải quyết lao tới.
“Tới đây!”
Triệu Bân này chịu đánh cũng tốt, trúng một tia sáng năm màu thế mà
vẫn tung tăng được. Một chân bước ra rồi lại bay lên không, lang nha
bổng bị đánh bay thì còn bá đao, hắn giơ đao qua đỉnh đầu, một cú chém
giáng phá trời bay tới, đao quang mười trượng, kim quang lấp lánh, đao
uy vô tận, bá đạo vô song.
“Hắn biết cả… Bá đao Phách Thiên Trảm?”, Lăng Phi sửng sốt.
“Thằng nhóc tài giỏi!”, Mặc Đao lẩm bẩm.
Đó là tuyệt kỹ thành danh của hắn ta, mà Cơ Ngân lại học được rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT