Họ thấy Triệu Bân cứ nhìn chằm chằm Sở Vô Sương mà chẳng biết tại sao, Sở Vô Sương cũng đứng yên đó nhìn hắn, mọi người bên dưới ầm ĩ lên, tiếng gào to vang vọng, bọn ta đến xem trận chiến mà, hai người đứng đó nhìn nhau sắp tóe lửa đến nơi rồi, dù có thích nhau thì cũng phải đánh xong rồi thích chứ!

“Đâm vào đâu nhỉ?”

Triệu Bân không quan tâm đến bọn họ, vẫn còn thì thào chọn vị trí.

Hắn cũng hay thật, tặng cho Sở Vô Sương một lỗ thủng đầy máu cũng phải băn khoăn xem nên đâm chỗ nào, không thể đánh trật, lại còn phải giữ chừng mực, nếu không sẽ khó lòng giải thích với nữ soái Xích Diễm.

“Ngươi có đâm thì đâm lẹ lên!”, Nguyệt Thần cũng bắt đầu mất kiên nhẫn.

Tú Nhi tỉnh rồi, hay có thể nói là hôm nay rảnh rỗi nên đang ngồi trên mặt trăng xem cuộc vui.

Nhưng Triệu Bân lại không biết cô ta đang xem, quan trọng là Nguyệt Thần vẫn chưa muốn cho hắn biết.

“Lát nữa hẵng đâm”.

Triệu Bân nhìn nhìn, sau đó xoa mắt.

Vì trên người Sở Vô Sương có một lớp hào quang ngũ sắc rực rỡ, quá nhiều màu sắc, có khả năng ẩn nấp kỳ điệu, hơn nữa còn có sức mạnh kỳ lạ khiến hai mắt hắn nổ đom đóm.

Thiên nhãn thuấn thân không nên được dùng vào lúc này.

Đó là quân bài tẩy chỉ có thể dùng đến khi chắc chắn sẽ đánh trúng mục tiêu.

Đúng vậy, hôm nay hắn vẫn chưa thể chắc chắn đòn tấn công ấy sẽ trúng mục tiêu, bởi vì trên người Sở Vô Sương không chỉ có hào quang ngũ sắc mà còn có sức mạnh thần bí dâng tràn, có thể xem như một lớp áo giáp, hắn mà đâm vào thì không bị trật mới là lạ, trận chiến này… Nếu có Ma Tử phối hợp thì chắc chắn hơn, phá vỡ một lỗ hổng trên lớp giáp đó, đâm kiếm xuyên qua là mọi chuyện kết thúc.



Đáng tiếc, hôm nay chỉ có một mình hắn đánh với Sở Vô Sương.

Ầm!

Đột nhiên, mặt đất rung lên thật mạnh.

Triệu Bân chưa kịp phản ứng thì dây mây đã nhô lên, quấn lấy hai cổ chân hắn, đó là độn mộc, là thuộc tính mộc Sở Vô Sương có, thuật độn mộc của cô ta rất mạnh, khiến xương cốt bị siết kêu răng rắc.

Soạt!

Trong ánh mắt của tất cả mọi người, Triệu Bân bị dây mây nhấc lên.

Mọi người cũng ngước mắt nhìn, trông thế này, có vẻ Sở Vô Sương đang muốn quật ngã Triệu Vân.

“Lại còn tính quật ngã ta?”, Triệu Bân chém một kiếm, cắt đứt dây mây.

Còn chưa rơi xuống đến mặt đất thì đã thấy một cơn sóng lớn ập tới, sóng to gió lớn, đó là độn thủy, vừa xuất hiện đã cắn nuốt lấy hắn, dòng nước quỷ dị mang theo lực diệt hóa đáng sợ.

Mở!

Triệu Bân khẽ hét lên, một kiếm chém mạnh, nhảy lên trời.

Đáng tiếc hắn đã xem thường thuật độn thủy của Sở Vô Sương rồi, vừa nhảy ra được thì làn sóng khác đã ập đến cuốn hằn về, trong nháy mắt, khí huyết trên người hắn đã bị diệt hóa đi rất nhiều. Băng! Sở Vô Sương khẽ hé môi, thản nhiên thốt ra một chữ. Dứt lời, làn sóng ập đến dữ dội ấy bắt đầu hóa thành băng từng chút một, Triệu Bân vẫn bị chìm trong đó cũng thành tượng băng, là cái kiểu cầm gậy gỡ vào sẽ và thành từng mảnh ấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play