Lời giải thích đó khá là hoàn hảo.

Ít nhất thì các trưởng lão ở đây đều tin.

Các trưởng lão còn tin nữa là đệ tử.

Nữ soái của Xích Diễm Đại Hạ không chỉ là một nữ tướng quân, mà còn là một cảnh giới Chuẩn Thiên hàng thật giá thật, chỉ còn một chút nữa là bước vào cảnh giới Thiên Võ, cô ta có thể học được thiên cang hộ thể cũng chẳng lạ gì.

Sở Vô Sương khẽ nhíu mày.

Nói thật, nghe xong đáp án đó trong lòng cô ta hơi khó chịu.

Thống soái của quân Xích Diễm là cô cô của cô ta, có được bí thuật bá đạo như thế, thà dạy cho người ngoài cũng không dạy cho đứa cháu gái là cô ta, lý nào lại như thế, cô ta… Không bằng Cơ Ngân ư?

“Đừng nghe hắn nói linh tinh, ta cũng không biết”.

Nếu nữ soái có mặt ở đây thì chắc chắn sẽ trả lời như thế, có trời mới biết hắn học ở đâu.

Có người chống lưng hay ở chỗ đó, chuyện gì cũng đẩy lên đầu nữ soái, Triệu Bân chính là người như vậy, chắc nữ soái không để bụng đâu, ít nhiều gì cũng là người nữ soái giới thiệu, cho cô ta nở mặt nở mày thôi mà?

“Thiên ngoại phi tiên”, Sở Vô Sương lên tiếng, ấn quyết lại bắt đầu biến đổi.

Đột nhiên, trên bầu trời lại phát ra tiếng kiếm hỗn loạn, vang vọng cả Thiên Tông.

Ngửa đầu lên nhìn, bóng kiếm đầy trời, tất cả đều lóe lên hào quang ngũ sắc, kiếm âm leng keng khiến các đệ tử có mặt ở đó đều phải che tai lại, rất nhiều người chảy cả máu tai.

Rầm!

Tư Không Kiếm Nam thấy thế thì nuốt nước bọt.



Thiên ngoại phi tiên ghê thật! Bóng kiếm đầy trời! Số lượng nhiều đến mức da đầu con người ta phải run lên, chủ yếu là kiếm uy mà những bóng kiếm đó sở hữu đều có sức mạnh nghiền nát tất cả mọi thứ, nếu nó rơi xuống, bị chém một ngàn lần cũng không đủ, có thể nói là một hơi chém con người thành thịt vụn.

“Cơ Ngân”, Ngô Huyền Thông khẽ gọi.

Những lời đó rất dễ hiểu, khi nào cần nhận thua thì nên nhận thua, đừng để bị giết chết.

Triệu Bân không đáp, hắn ngửa đầu lên nhìn trời, buộc lòng phải nói là tư chất của Sở Vô Sương rất đáng sợ, đại chiêu tấn công tập thể này được cô ta thực hiện mang đến sức sát thương không phải là khủng khiếp bình thường.

“Cơ Ngân”, Ngô Huyền Thông lại trầm giọng xuống.

“Chém”, Sở Vô Sương lên tiếng, không biết là trước hay sau Ngô Huyền Thông.

Bóng kiếm đầy trời va chạm vào nhau, rơi xuống như màn mưa, ghim thẳng xuống đài chiến đấu, không hề tấn công vào nơi nào khác.

“Chém ta?”

Triệu Bân cười lạnh, tiện thể xách Long Uyên ra vung mạnh.

Bóng kiếm đầy trời chém xuống cũng không thể phá vỡ lớp phòng ngự của hắn, nó kín kẽ không một khe hở, tất cả mọi người chỉ nhìn thấy những tia lửa lóe lên, cùng âm thanh keng keng trong trẻo.

“Kiếm tốt”, lão đạo Âu Dương sợ hãi than.

Đây là… Lần đầu tiên thấy vũ khí của Cơ Ngân.

Thân là luyện khí sư, tất nhiên có thể nhận ra được sự bất phàm của Long Uyên Kiếm, không biết nó được đúc từ nguyên liệu gì, có lẽ là huyền thiết không hề tầm thường, cả kiếm khí kéo dài ba tấc trên thân kiếm nữa, binh tinh đặc biệt ư?

“Kiếm tốt”, các trưởng lão cũng sáng rực hai mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play