Dáng người của thể Thiên Linh khá là mảnh khảnh, sương khói lượn lờ,
quanh người có tia sáng kỳ lạ dâng lên từ nơi sâu bên trong, cô ta cũng
mang theo một loại ý cảnh như ảo mộng, trông hệt như nàng tiên trong
giấc mơ.
Ầm!
Triệu Bân lên đài, lúc đáp xuống phát ra một tiếng bịch.
So với Liễu Như Nguyệt, hắn có vẻ bình thường hơn rất nhiều, trên
người là quần áo màu trắng, cả người chẳng thấy tí ánh sáng nào, chẳng
có gì thần kỳ, hơn nữa còn mang gương mặt đại trà, bình thường đến mức
không thể bình thường hơn được nữa.
“Hắn… Đánh bại Bát Nhã?”
Các đệ tử nội môn hết sức khó hiểu, có cái gì đó không đúng lắm nha!
Các trưởng lão đều im lặng không nói gì, những người từng thấy trận chiến của Triệu Bân đều dùng sự im lặng để đối diện.
Người trông bình thường đấy, nhưng mà đáng sợ lắm.
Hắn là loại người giấu gai góc vào trong, tĩnh lặng như mặt nước, chỉ có lúc nổi bão… Mới trở nên hung dữ còn hơn cả sư tử.
Cảnh tượng trên đài chiến đấu đó rất đáng để ghi nhớ.
Có lẽ đây chính là… Lần đầu tiên Triệu Bân và Liễu Như nguyệt thật sự đối đầu với nhau.
Hắn biết cô ta là Liễu Như Nguyệt.
Cô ta lại không biết đối thủ của mình tên Triệu Bân.
Suýt chút nữa thành đôi, có lẽ không ai ngờ được rằng đến một ngày…
Họ lại gặp nhau trên đài chiến đấu, từng là hai vì sao rực rỡ chói mắt
nhất thành Vong Cổ, lại phải… Phân chia cao thấp vào hôm nay.
Ánh mắt Vân Yên không hề bận tâm, chẳng hề có một dao động cảm xúc nào.
Điểm này rất giống với Triệu Bân, dù từng là vị hôn thê của mình
nhưng vẫn không thể khiến lòng hắn dấy lên chút gợn sóng, đó đã là
chuyện quá khứ, hắn chỉ biết thê tử của mình… Tên Liễu Tâm Như.
“Ai mạnh, ai yếu”.
“Thể Thiên Linh đi! Huyết mạch vẫn là thứ gì đó bá đạo lắm”.
“Bát Nhã mà cũng đánh bại được, cô ta có là cái gì”.
Còn chưa bắt đầu trận chiến mà tiếng bàn tán bên dưới đã vang lên, rất nhiều người bàn luận về trận chiến này.
Lần này các trưởng lão thích áp chú đều ngoan ngoãn hơn nhiều, một là không có tiền, hai là không tin vào điều sai trái, tất cả những trận có Cơ Ngân tham gia thì tốt nhất là không nên đặt, bọn họ… Không hợp bát
tự.
“Ta với ngươi… Có gặp nhau ở đâu rồi phải không”, môi mỏng của Liễu Như Nguyệt khẽ mở, lại hỏi câu đó.
“Chưa từng”, Triệu Bân bình thản đáp, ai cũng hỏi đúng câu đó.
Đoạn đối thoại đơn giản, Liễu Như Nguyệt đã bắt đầu kết ấn.
Khi ấn quyết được hoàn thành, hoa bay đầy trời, mỗi một đóa hoa đều
ánh lên vầng sáng mờ ảo, muôn hồng nghìn tía, các nữ đệ tử tròn mắt xem
mê ly, chỉ vì cảnh tượng đó thật sự rất đẹp, tinh thần họ trở nên hoảng
hốt, đúng là nữ tử thường thích hoa, phái nam thì chẳng có cảm giác
gì.
“Tỉnh lại, đó là ảo thuật”, Kiếm Nam vỗ vỗ Chiêu Tuyết.
Cơ thể mềm mại của Chiêu Tuyết run lên, sau đó mới tỉnh lại từ trong
ảo cảnh, rất nhiều đệ tử cũng thế, khi nhìn lên đài chiến đấu một lần
nữa thì đã bắt đầu e dè, ảo thuật của thể Thiên Linh quả nhiên không hề
tầm thường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT