Là một người bạn cũ, tất nhiên Triệu Bân cũng không khỏi chạnh lòng.

“Tên nhóc kia mấy ngày nay đều theo dõi ta”, Lăng Phi mắng: “Hơn nửa đêm hắn ta cũng chạy tới đây truy giết ta”.

Vừa dứt lời thì Vệ Xuyên đã đến, thanh kiếm của hắn ta toát ra sát khí lạnh như băng, từ đầu đến cuối hắn ta chỉ đuổi theo Lăng Phi chứ không hề nhận ra có người khác đã xuất hiện, mất cảnh giác liền bị tấn công bất ngờ, làm sao hắn ta có thể không phẫn nộ.

Nhưng vừa nhìn thấy Cơ Ngân thì hắn ta liền lúng túng.

“Vệ sư huynh, thật là trùng hợp!”, Triệu Bân nhìn Vệ Xuyên cười hỏi.

“Chuyện giữa bọn ta không liên quan gì đến ngươi… tránh ra”, Vệ Xuyên quát lớn.

“Ta chọc giận ngươi lúc nào mà ngươi gặp ta liền đánh?”, Lăng Phi không phục liền mắng một tiếng.

“Không vừa mắt ta thì ta liền đánh”, Vệ Xuyên lạnh lùng nói.

Chát!

Vừa dứt lời thì hắn ta đã nghe thấy tiếng bạt tai vang lên giòn giã.

Vệ Xuyên hết sức sửng sốt, một giây trước vẫn còn đang cười, giây sau đã bị đánh cho biến sắc.

“Cơ Ngân, ngươi…”

Chát!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
-->

“Sao ngươi dám…”

Chát!

“Ta chính là…”

Chát!

Cảnh tượng này… hết sức kỳ quái.

Mỗi lần Vệ Xuyên định lên tiếng thì đều bị cắt ngang bởi một cái bạt tai, người đánh hắn ta tất nhiên là Triệu Bân, Lăng Phi bị thương thảm đến như vậy đã khiến cho Triệu Bân hết sức tức giận, cái tên này còn dám đứng đây khua môi múa mép, làm sao có thể không đánh cho hắn ta một trận.

Sau liên hoàn bạt tai, cả thế giới dường như đã trở nên yên lặng.

Vệ Xuyên đã ngã xuống do bị choáng váng bởi liên hoàn bạt tai của Triệu Bân.

Triệu Bân hết sức tự giác, ngay khi đối phương ngã xuống thì hắn cũng đã ngồi xổm lục lọi bên trong cơ thể của đối phương, bất cứ thứ gì có giá trị, cho dù là ngọc bội hay mặt dây chuyền thì hắn đều lấy đi sạch sẽ, động tác hết sức thành thạo, chỉ cần nhìn thoáng qua là biết cái tên này từ lâu đã quen làm đạo tặc.

“Như vậy không tốt đâu!”

Lăng Phi vừa nói vừa ngồi xổm xuống, cũng xắn tay áo vào việc.

Ngoài miệng thì nói rất hay, nhưng động tác càn quét bảo bối của nó cũng rất thành thạo.

Bọn họ xem như là đã thủ hạ lưu tình rồi, chỉ lấy sạch bảo bối chứ không hề hại tới tính mạng của Vệ Xuyên. Đây là khu rừng ngay phía sau Thiên Tông, giết người ở đây thì rất dễ bị phát hiện, huống chi cái tên này còn là thiếu chủ Dương Thiên thế gia. “Về nhà thôi”. Càn quét xong rồi thì hai người liên phủi mông bỏ đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play