“Đấy mới là sức chiến đấu mạnh nhất của hắn sao?”

Người ít nói như Mặc Đao mà cũng tỏ vẻ kinh ngạc, khí thế mạnh quá mà.

Thể Thiên Linh và thể Âm Băng cũng khó giấu được sự e dè trong ánh mắt, ai cũng tự thấy khi đấu với Vô Niệm trong trạng thái bây giờ thì tỷ lệ phần thắng rất thấp, thần lực bẩm sinh của hắn thật sự quá đáng sợ.

“Nhóc con được lắm”.

Triệu Bân lẩm bẩm, hai mắt nheo tít lại.

Hắn có Thiên Nhãn nên có thể nhìn rất rõ, trong cơ thể của nhóc Vô Niệm thực sự có sức mạnh đang ngủ quên, thần bí và đáng sợ, chỉ là không biết sức mạnh đó có từ đâu, là bẩm sinh hay là do tu luyện mà thành.

Nhìn lại Sở Vô Sương, thần sắc cô ta rất lạnh lùng, không có chút thay đổi cảm xúc nào.

Hoặc cũng có thể nói, đối với cô ta mà nói thì thứ gì cũng vô nghĩa, cấm phép gì cũng vậy mà thôi.

“Bá Thiên: Hám Sơn quyền”.

Nhóc Vô Niệm hét lớn lên và dùng toàn lực tấn công.

Vì biết đối thủ là Sở Vô Sương nên hắn ta đã dùng sức chiến đấu đỉnh cao của mình cho đòn tấn công này. Hắn ta đã dùng đến cấm pháp nên không chỉ sức mạnh được gia tăng mà tốc độ cũng tăng đến đỉnh điểm, nhìn từ dưới sàn đấu, hắn ta giống như một tia sáng chói lóa, chỉ trong vài nhịp thở thì đã đánh đến trước mặt Sở Vô Sương. Nắm đấm của hắn ta tràn đầy chân nguyên, giữa các ngón tay còn có chữ màu đen chạy quanh.

“Nắm đấm mạnh thật”. Mặc Đao không khỏi kinh ngạc, tự nhận mình không thể đỡ nổi.



Đến cả hắn ta cũng như thế thì càng không cần phải nói đến những thiên tài khác, uy lực của một đấm cũng đủ khiến núi đồi rung chuyển.

Vẻ mặt của Triệu Bân khá điềm tĩnh, hắn đang nhìn Sở Vô Sương.

Cô con gái cưng của trời đó không có hành động gì trước đòn tấn công của Vô Niệm.

Mãi cho đến khi cú đấm của Vô Niệm thật sự đấm qua, cô ta mới giơ cánh tay ngọc ngà lên, xòe năm ngón tay ra, chuẩn xác nắm lấy nắm đấm nhỏ của nhóc Vô Niệm. Gì mà thần lực bẩm sinh, gì mà nắm đấm rung chuyển núi đồi, gặp cô ta thì đều vô dụng hết, cú tấn công bá đạo không hề gây ra được bất cứ sóng gió gì.

“Chuyện này…”

Các đệ tử ở hiện trường, bất kể là nội môn hay ngoại môn cũng đều cảm thấy kinh ngạc.

Hám Sơn quyền đấy, Hám Sơn quyền được Vô Niệm đánh ra bằng năng lực chiến đấu đỉnh phong mà không ngờ lại bị hóa giải một cách nhẹ nhàng như thế, thậm chí, đến cơ thể nhỏ nhắn của cô ta cũng không hề lay động chút nào, uy lực của nắm đấm đã bị cô ta phá giải hoàn toàn.

“Cô ta mới chính là thiên tài”, Mặc Đao tự cười nhạo mình.

Sắc mặt của các thiên tài khác như bọn Hàn Tuyết cũng tương tự.

Đến các đệ tử xuất sắc mà còn như thế nữa thì nói gì đến các đệ tử bình thường, họ đã sợ đến mức hồn vía bay đi đâu mất rồi. Cô ta phải có năng lực lớn mạnh cỡ nào thì mới có thể hóa giải quyền đó một cách nhẹ nhàng như thế được.

“Đấy là loại sức mạnh gì?” Triệu Bân lại lẩm bầm, hắn đang nhìn lên cánh tay của Sở Vô Sương. Mới đó, rõ ràng hắn đã nhìn thấy trong tay của Se Vô Sương có một luồng khí năm màu toát ra, có điều, chớp mắt đã không thấy đâu nữa. Cũng chính là luồng khi năm màu kỳ lạ đó đã phá giải uy lực của Hám Sơn quyền, chính vì vậy mà nắm đấm bá đạo khi gặp phải Sở Vô Sương thì lại biến thành một nắm đấm bình thường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play