Đến lúc này, hai người trên đài đã đại chiến mấy chục hiệp.

Đến lúc này, cả hai vẫn bất phân thắng bại, chiến cục vẫn đang hết sức giằng co.

Mặc Đao bộc phát khí thế cuồng nộ, uy lực công phạt bá đạo. Hàn Tuyết cũng bộc phát khí tức âm lãnh, uy lực sát phạt sắc bén. Hai yêu nghiệt thiên tài giống như hai ngôi sao sáng liên tục xẹt qua xẹt lại trên đài, khí thế đối kháng kinh thiên động địa, chân nguyên cùng khí huyết liên tục đan xen.

“Ta cược Mặc Đao thắng”, Triệu Bân đặt một xấp ngân phiếu xuống chiếu bạc.

Lão Trần Huyền đen mặt, cũng không thèm khắc ngọc bài cho hắn, cái tên nhóc này suốt ngày ngồi bên cạnh ông ta rồi chỉ chăm chăm nghĩ cách thu tiền của ông ta mà thôi! Kể từ khi tỷ thí tân tông bắt đầu thì tên nhóc này đã ăn của ông ta không biết bao nhiêu tiền rồi.

“Thật sự không nhận cược sao?”, Triệu Bân trầm giọng hỏi.

“Cút”, lão Trần Huyền mắng một tiếng.

Cược, cược con mợ ngươi!

Lão phu làm quái gì còn tiền mà cược với ngươi!

Triệu Bân nhún vai, tiếp tục theo dõi trận chiến, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì Mặc Đao có thể sẽ thắng.

“Hay lắm”.

Dưới đài chiến đấu, tiếng reo hò cổ vũ của khán giả cũng hết sức dữ dội, tưởng như có thể làm nghiêng trời lệch đất.

Kể từ khi tỷ thí tân tông được tổ chức năm đầu tiên cho tới nay thì năm nay chính là năm náo nhiệt nhất, người của nội môn chạy ra đây để xem náo nhiệt cũng không ít, trong đó còn có cả trưởng lão Bạch Huyền Thạch và các đệ tử chân truyền khác. Bọn họ nào có cam tâm trở về tu luyện, đi một vòng liền quay trở lại xem náo nhiệt, con mợ nó đệ tử mới gia nhập Thiên Tông năm nay đúng là toàn quái vật, giống như cái tên nhóc đệ tử của đỉnh Tử Trúc kia vậy, hắn mạnh tới mức có thể ném cả một vị Phật khổng lồ vào nội môn! Chưa được bước vào nội môn mà đã tặng cho nội môn một món quà lớn, làm sụp đổ cả một tòa cung điện!

“Người nào là Cơ Ngân?”, có đệ tử nội môn đến sau hỏi.



“Trong toàn bộ người ở đây, chỉ có người bên cạnh lão Trần Huyền là cảnh giới Chân Linh thôi”, có người đáp.

“Chắc chắn là đại Phật do hắn ném à?”

“Nhiều người nhìn thấy như thế chẳng lẽ là giả à”.

“Cũng kỳ lạ thật, lực chiến đấu đáng sợ như vậy, chắc có thể đấu với Sở Vô Sương nhỉ”.

“Hắn?”, có người cười nhạo nói: “Đánh giá hắn hơi cao rồi đấy”.

Tiếng bàn luận xung quanh cực kỳ sôi nổi, đa phần là đệ tử nội môn, họ thầm xì xào bàn tán. Tuy nói là đến xem trận đấu nhưng thật ra là đến xem khỉ, mà Triệu Bân chính là con khỉ đó. Trong khoảng thời gian này đã có không biết bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn.

“Chẳng có gì thần kỳ cả!”, vẫn có vài người ngờ vực.

Không chỉ là các đệ tử nội môn mà ngay cả các trưởng lão nội môn cũng tỏ vẻ không tin.

Người tên là Cơ Ngân đó là cảnh giới Chân Linh thật nhưng sức chiến đấu mạnh mẽ này cũng quá sức biến thái rồi.

“Hắn… có át chủ bài gì à?”, trưởng lão nội môn hỏi.

“Có quỷ mới biết ý”, lão Huyền Sơn lắc đầu: “Đến giờ cũng chưa từng nhìn thấy át chủ bài của hắn”.

“Xí!”, trưởng lão nội môn hít khí lạnh, đánh bại Bát Nhã mà không sử dụng át chủ bài?

“Mẹ nó, đúng là mắt mù mà”.

Lão Huyền Sơn đã mắng người khác bằng câu này trăm ngàn lần rồi.



Bên cạnh đó, còn có vài người cũng mắng như thế, đa phần là những người đã đùn đẩy Triệu Bân. Nếu nhìn thấu được mọi chuyện thì chẳng có gì liên quan đến Vân Yên rồi, không tin Cơ Ngân thì lẽ ra cũng nên tin nữ soái Xích Diễm của Đại Hạ chứ.

“Bái kiến sư thúc”.

Bạch Huyền Thạch đã sáp lại gần Linh Lung cười nói.

Linh Lung tùy tiện đáp lại, sau đó tiếp tục uống trà, chỉ tùy ý liếc nhìn trận đấu trên võ đài.

“Sư muội, muội nhặt được bảo vật rồi!”, Bạch Huyền Thạch nhìn Vân Yên.

“Nhờ các sư huynh, sư tỷ nể mặt thôi!”, Vân Yên cười gượng.

Nếu không có cuộc tỷ thí tân tông này thì có ma mới biết Cơ Ngân là một bảo vật, hắn khiến người ta ngạc nhiên quá.

“Rốt cuộc hắn có điểm gì đặc biệt vậy?”, Bạch Huyền Thạch hỏi.

“Sức… ăn rất lớn”.

Vân Yên thở dài, trong lời nói khó giấu được sự ngượng ngùng.

Là sư tôn của Cơ Ngân đã lâu nhưng cô ta lại không biết đệ tử của mình có khả năng đặc biệt gì, thân là sư phụ thì chuyện này thất bại cỡ nào chứ, nếu biết thế thì cô ta đã thử trước một chút rồi.

“Sức ăn rất lớn?”

Bạch Huyền Thạch nghe thế cũng giật giật khóe môi.

Đây cũng xem là điểm lợi hại à? Lão ta nghĩ chắc là Vân Yên không muốn để lộ bí mật của Cơ Ngân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play