“Không đâu, Cơ Ngân có thể đánh nhau với Man Đằng lâu như thế, sao có thể không qua nổi ba hiệp?”

“Vậy thì cũng phải xem là đấu với ai nữa, niệm lực của Bát Nhã rất mạnh”.

Vẫn chưa bắt đầu cuộc đấu mà bên tai đã nghe bên dưới bàn tán, phần lớn là bàn về kết quả trận đấu. Họ vẫn vậy, vẫn không đánh giá cao Cơ Ngân, đối với phần lớn bọn họ mà nói thì chỉ cần dùng biển niệm lực thì đã có thể đánh lùi Cơ Ngân rồi.

Đừng nói gì đến ai khác, đến bọn Vân Yên cũng cho rằng như vậy.

“Tiểu sư đệ, cẩn thận niệm lực của nhà Phật đấy!”, Mục Thanh Hàn nhắc nhở hắn.

Triệu Bân không trả lời, đứng đối diện từ xa với Bát Nhã, một người như bia đá còn người kia thì thấp thoáng như tiên.

“Ngươi không phải là đối thủ của ta, xuống đi”, Bát Nhã khẽ cười.

“Ta có một câu đã muốn hỏi sư tỷ từ lâu!”, Triệu Bân lạnh lùng nói.

“Cứ nói!”

“Nhà Phật có câu, cứu một mạng người hơn xây bảy tháp phù đồ, vậy hại chết một mạng người… Thì nên xuống mấy tầng địa ngục?”, Triệu Bân nói với giọng bình thản, ánh mắt điềm tĩnh, nhìn thẳng vào Bát Nhã.

Bát Nhã nghe thấy vậy thì hơi chau mày.

Những người bên dưới nghe thấy vậy cũng cảm thấy kỳ lạ, vì vấn đề này rất kỳ lạ.

“Ma đầu không từ tội ác, buông bỏ đồ đao thì có thể lập địa thành Phật sao?”, Triệu Bân lại hỏi.

“Nhà Phật luôn có lòng từ bi!”, Bát Nhã cười hiền hòa.

“Hay cho nhà Phật, hay cho cái gọi là từ bi!”, tiếng cười của Triệu Bân ẩn chứa sự châm biếm khó diễn tả bằng lời. Chắc tín đồ nhà Phật này không thể nào ngờ được Vương Dương mà cô ta đã cứu đã thành ma đầu từ lâu, đã hút sinh linh để gia tăng ma lực, không biết có bao nhiêu người đã chết dưới đao của hắn ta rồi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
-->

“Sư đệ, có gì thì chi bằng cứ nói thẳng ra đi!”, Bát Nhã mỉm cười.

“Nói nhiều cũng không để làm gì, đánh thôi!”, Triệu Bân hét lớn, chân nguyên liền cuồn cuộn dâng lên.

Ầy!

Bát Nhã thở dài, có vẻ là tiếng thở dài từ bi.

Theo sau tiếng thở dài, Phật âm lại vang lớn lên như tiếng chuông đồng, vẫn là chú Đại Bi.

Triệu Bân không nói gì, tiến từng bước lại gần.

Hắn đang lắng nghe Phật âm, lắng nghe cái gọi là từ bi đó.

“Chú Đại Bi không có tác dụng với hắn sao?”, rất nhiều người chau mày, tỏ vẻ bất ngờ.

“Không phải chứ?”

Những người từng đánh nhau với Bát Nhã, bao gồm cả Mục Thanh Hàn đều tỏ vẻ thắc mắc, sức mạnh của chú Đại Bi mang theo ma lực không thể nào kháng cự, đến tinh thần cấp Huyền Dương cũng không chịu nổi thì nói gì đến cấp Chân Linh.

Nhưng, nhìn thần thái của Cơ Ngân thì có vẻ chẳng sao cả.

Bát Nhã cũng chau mày, cô ta lại dùng thêm chú Thế kèm với chú Đại Bi, Phật quang bao trùm khắp sàn đấu, một chữ Phật lấp lánh hiện lên, Phật âm cao vút vang khắp hội trường.

Ứ…

Các đề tử có thực lực yếu đều hừm lên khó chịu, sắc mặt trắng bệch. Chú của nhà Phật bết nghe vẫn tốt hơn, nghe nhiều quá đầu óc sẽ bị mơ hồ, thậm chí còn có thể bị nó độ hóa, những người có kiến thức đều biết được mặt lợi và mặt hại của nó, nói trắng ra, đừng dính líu đến Phật thì tốt hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play