“Hèn chút vẫn tốt hơn, hèn chút mà được an toàn”.

Tô Vũ hít một hơi thật sâu rồi nhét gậy sắt vào trong bùa trữ vật.

Nếu hắn ta dám ném cậy gậy sắt lên thì Sở Vô Sương sẽ đánh hắn ta thành tro ngay.

“Thú vị thật!”

Triệu Bân liếc nhìn phân thân của Sở Vô Sương, rồi lại nhìn sang bản chính.

Nói thật, hắn thấy rất buồn cười.

Ta… Chỉ xứng đánh với phân thân của ngươi thôi sao?

Sự thật chứng minh, trong mắt Sở Vô Sương, hắn chỉ là một đối thủ không xứng tầm.

Có điều, hắn thì sao cũng được.

Người thật cũng được, phân thân cũng không thành vấn đề, hắn chỉ cần Tỉnh Thần Đơn.

Ngô Huyền Thông ho gượng một tiếng, khoanh tay, lui ra khỏi sàn đấu. Ông ta muốn xem thử cái tên Cơ Ngân đã đánh bại Man Đằng này có thể cầm cự được bao nhiêu hiệp khi đấu với phân thân của Sở Vô Sương, không chừng lại có niềm vui bất ngờ.

Sau khi ông ta lui ra thì Triệu Bân liền khởi động khớp cổ tay.

Hôm nay, tâm trạng hắn không được tốt, muốn đập người.

“Tỉnh ngộ đi!”

Phân thân của Sở Vô Sương cong nhẹ môi, nói một câu lạnh lùng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
-->

“Cô ta” vừa dứt lời thì liền nhẹ nhàng tiến tới, thân pháp kỳ lạ, chớp mắt là đã đánh đến nơi. Ngón tay thon thả ngọc ngà chỉ ra, bao bọc xung quanh là ánh sáng ngũ sắc, nhìn rất rực rỡ nhưng lại có uy lực cực mạnh, chĩa vào giữa hai chân mày của Triệu Bân.

“Là ta chưa tỉnh ngủ hay là ngươi chưa uống thuốc hả?”

Triệu Bân lạnh lùng nói, hắn cũng nhẹ nhàng nghiêng đầu qua, né khỏi ngón tay đó của cô ta.

Cũng chính vào lúc đó, hắn đã nắm lấy cổ tay của phân thân.

Ầm!

Tiếp đó trên sàn đấu có tiếng động lớn vang lên, đá vụn văng khắp nơi.

Phân thân thì nên có giác ngộ của phân thân.

Còn Triệu Bân thì cũng không hề nương tình, hắn đập mạnh một cái khiến phân thân của Sở Vô Sương biến trở về thành luồng khói xanh ban đầu, cả quá trình, từ đầu đến cuối chỉ trong cái chớp mắt.

Cả hội trường lặng thinh, vậy… Là xong rồi sao?

Cuối cùng thì Sở Vô Sương cũng mở mắt ra, nhích nhẹ môi và nói: “Đánh giá thấp ngươi rồi!”

“Lần sau nếu muốn dùng phân thân để đánh nhau thì hãy nói trước nhé!”

Triệu Bân nói một câu rồi quay người, bước xuống sàn đấu, lúc nói chuyện hắn cũng chẳng thèm nhìn đến Sở Vô Sương.

Khinh thường, hắn coi khinh

- NhayHo.Com

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play