Trong suy nghĩ của Man Đằng, kể từ lúc này hắn ta đánh với ai thì cũng sẽ xem người đó như Cơ Ngân để trút giận!

Chỉ hai chữ thôi… sảng khoái.

Ầm!

Tiếp sau Man Đằng là Đường Hạo xuất hiện với khí thế mạnh mẽ.

Thiếu chủ Đường Môn có khả năng hồi phục khiến mọi người kinh ngạc như thế cũng đều nhờ công của sư phụ hắn ta, để chữa trị cho tên này, không biết họ đã phải dùng hết bao nhiêu linh dược, hôm qua còn tàn phế mà hôm nay đã chạy nhảy lung tung được rồi.

Còn về nhân tài Cơ Ngân đó thì hắn ta đã không còn dám chủ quan nữa.

Trong các đệ tử mới nhập môn có rất nhiều nhân tài, không chừng vẫn còn có một nhân vật xuất sắc nào đó khác nữa.

Không phải nói chứ, đối phương không để lộ ra gì thì đúng là có chút bản lĩnh, không phải chỉ có hư danh mà có tiềm lực rất mạnh, có đủ các loại ám khí, chỉ một đòn đã đánh đối thủ rơi xuống sàn đấu.

Trận thứ tư, Triệu Bân nhìn theo U Lan lên sàn đấu.

Sát thủ của La Sinh Môn luôn mang vẻ lạnh lùng, đến giờ vẫn chưa dùng hết sức.

Nhưng trận này cô ta đã gặp phải đối thủ đáng gờm, đó là Bát Nhã của nhà Phật.

Vẫn là chú Đại Bi và chú Tịnh Thế với ma lực đáng sợ, những đệ tử có năng lực yếu sau khi nghe thấy thì đều bồn chồn trong người. Nhưng đó chỉ là những đệ tử ở bên dưới, còn U Lan thì phải chịu toàn bộ sức công phá.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
-->

“Ta… Nhận thua!”

Lúc đến hiệp thứ mười thì U Lan đã nhận thua.

Không phải cô ta không đánh lại Bát Nhã mà là cô ta không coi trọng chuyện thắng thua, chủ yếu là muốn che giấu. Một khi dốc toàn bộ sức chiến đấu thì rất có khả năng sẽ bị người ta nhận ra. Sứ mệnh quan trọng, những thứ khác đều là thứ yếu.

Hơn nữa, cô ta vẫn còn có cơ hội, đến giờ vẫn chưa phải tham gia vòng thi vớt.

Lúc đi ngang qua Triệu Bân, cô ta đã liếc hắn một cái thật nhanh mà không ai phát hiện ra, trong lòng U Lan cứ luôn cảm thấy ánh mắt của cái tên Cơ Ngân này nhìn cô ta không giống với người khác. Trong đôi mắt xa xăm đó ẩn chứa sự khó hiểu, dường như trong mắt hắn, bí mật và lai lịch của cô ta đều không thể nào che giấu được.

Triệu Bân mỉm cười, ánh mắt thản nhiên.

“Sao ngươi thấy ai là dụ dỗ người nấy thế!”, lão Trần Huyền liếc Triệu Bân một cái.

Đương nhiên Triệu Bân không cam tâm, liếc lại ông ta một cái, con mắt nào của ông nhìn thấy ta dụ dỗ cô ta chứ?

“Biết xấu hổ chút đi!”, lão Trần Huyền đút tay vào ống tay áo, ra dấu cho Triệu Bân hãy nhìn xung quanh mà xem.

Triệu Bân cũng ngoan ngoãn làm theo, hắn cũng nhìn xung quanh thật. Mấy thanh niên khác đều nhìn hắn với vẻ mặt u ám, phần lớn là những người bị thua bạc, số ít thì vì có thù oán riêng, những người còn lại thì chỉ đơn thuần là ghen ghét. Còn về các đệ tử nữ và trưởng lão nữ, bao gồm cả Vân Yên và Đào Tiên Tử thì ai nấy cũng nhìn hắn với ánh mắt rực lửa, đặc biệt là Vân Yên, như muốn qua giết hắn, đập cho hắn một trận ngay.

“Chuyện đó không thể trách ta!”, Triệu Bân không nhìn nữa và lại lẩm bẩm.

Bỗng dưng, cảm giác buốt lạnh đột nhiên từ trên sàn đấu truyền xuống. Chân thể Am Băng đã ra sân đấu, đi đến đâu cũng mang theo sựự buốt lạnh. Từ lúc cô ta lên sàn đấu, sàn thi đấu tức khắc đóng băng toàn bộ, đến cả linh khi đang chuyển động cũng đông lại thành băng, đừng nói gì đến cảm giác, chỉ nhìn thôi cũng thấy teo rồi. Sức chiến đấu của đối thủ của cô ta cũng rất mạnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play