“Huynh muốn chết sao!”

“Đừng có đánh ta! Ta cho hắn mượn một món binh khí thôi”.

“Cho mượn hả, ta cho huynh biết tay”.

Trận chiến trên đài còn chưa bắt đầu thì khán giả dưới đài đã bắt đầu náo loạn.

Mộ Chiêu Tuyết đang đánh Tư Không Kiếm Nam, ném cái gì lên không ném, lại đi ném một đoạn côn sắt?

“Có hậu bối như vậy ta cũng cảm thấy an tâm rồi”.

Các nam trưởng lão có mặt đều vuốt râu ý nhị nói.

Mấy nam đệ tử cũng đều ho khan, đoạn côn kia… càng nhìn càng cảm thấy chướng mắt.

“Không biết xấu hổ”.

Trong đôi mắt đẹp của các nữ đệ tử đều bốc hỏa, không khỏi ngượng ngùng mắng.

Ánh mắt của các nữ trưởng lão cũng vô cùng ảm đạm, tựa hồ như biết đây là ý tứ gì.

“Sao vậy… đó chỉ là một đoạn côn sắt thôi mà”.



Man Đằng gãi gãi đầu, nhìn mãi mà không hiểu mọi người có ý gì.

Hắn ta mặc dù to con nhưng vẫn còn là một tên nhóc rất ngây thơ.

“Côn sắt có thể dùng để đánh người”.

Tô Vũ hít sâu một hơi, sau đó mới quay lại giải thích một cách hết sức tươi mát thoát tục.

Sao có thể không đánh cái tên Tư Không Kiếm Nam đó chứ! Một đoạn côn sắt của hắn ta đã đập thẳng vào những người có mặt ở đây.

Bầu không khí trở nên hết sức xấu hổ.

Triệu Bân cũng là một nhân tài, hắn thật sự cầm đoạn côn sắt lên.

Chỉ có điều hắn đã nhanh chóng nhét nó vào không gian bên trong chiếc nhẫn ma, thời buổi này mà còn ném côn sắt gậy gộc lên đây làm gì, đúng là… lỗi thời.

“Tra nam”.

Hai gò má của nữ đệ tử áo xanh đối diện cũng đã đỏ bừng hết cả lên, bên trong đôi mắt đẹp cũng đã bốc hỏa, không biết là do xấu hổ hay là do tức giận, người ngày thường vẫn luôn rụt rè như cô ta mà cũng phải quát lên một tiếng.

“Nó không phải là của ta mà”, Triệu Bân oan ức nói.



Chuyện này cũng chỉ có thể trách hắn.

Nếu như trước giờ hắn có một chút võ đức thì cũng đã không xảy ra chuyện ngày hôm nay.

Keng!

Nữ đệ tử áo xanh vừa xấu hổ vừa tức giận, ngay lập tức xuất kiếm.

Lúc nổi giận thì nữ đệ tử áo xanh thật sự đã trở thành một con hổ cái, kiếm uy đâm tới hết sức sắc bén, khí tức cũng đủ cuồng bạo, một kiếm này có uy lực không tầm thường, đủ để giết chết người.

Triệu Bân vẫn chưa nhúc nhích.

Cho tới khi mũi kiếm còn cách hắn ba tấc thì hắn mới nghiêng người qua.

Hắn đã tránh được đường kiếm đâm tới một cách dễ dàng.

Nữ đệ tử áo xanh đâm kiếm vào không khí, loạng choạng lộ ra sơ hở.

Triệu Bân tất nhiên là không bỏ qua cơ hội này, hắn ngay lập tức tóm lấy cổ tay của nữ đệ tử áo xanh.

Lúc này, khán giả đều đồng loạt ngẩng cao đầu.

Con mợ nó, còn không phải hắn định đập tan nát con gái nhà người ta hay sao? Lại là chiêu đó!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play