Cuối cùng Triệu Bân cũng xoay người, lời nói đầy thấm thía, lúc đưa cho Huyễn Mộng còn làm ra vẻ mặt quyến luyến như thể vừa cắt ruột từ bỏ thứ mình yêu thích, ai nhìn vào cũng không thể ngờ được trong cuộn tranh đó cất giấu mấy thứ đen tối.

“Công pháp hả?”

Huyễn Mộng nhận lấy, lật tới lật lui xem xét một phen, đang định dùng bí thuật nhìn lén thì lại đụng phải cấm chú, cô ta không thể nhìn thấu, nhưng trông vẻ mặt Triệu Bân thế này chắc là vật bất phàm.

“Tặng cho Ma Tử nhà cô đấy, nếu cô dám lén lút mở ra xem thì hậu quả tự mà gánh lấy”, Triệu Bân nói đầy đứng đắn, nếu cứ muốn mở ra xem thì ta cũng không cản, bị nổ đừng tìm ta.

“Ta biết những nguyên tắc đó”, Huyễn Mộng không cho là đúng, tiện tay cất đi.

“Này thì gài ta, ta cho ngươi nổ khóc luôn”.

Lòng Triệu Bân vui như nở hoa, đã bắt đầu tưởng tượng ra cảnh Ma Tử vùi đầu vào mở cuộn tranh, đang xem chảy cả máu mũi thì chợt nhìn thấy mấy cái bùa nổ.

Có hoảng hốt không?

Có bất ngờ không?

“Ngươi… Cười cái gì thế?”, Huyễn Mộng liếc nhìn Triệu Bân.

“Không có gì, nấu cơm thôi”, Triệu Bân lại ngồi xuống tiếp tục múc gạo.

Bữa sáng được làm xong rất nhanh, mùi cơm chín lan tỏa khắp nơi.

Bữa ăn này đã cho Huyễn Mộng mở mang tầm mắt về lượng cơm của Triệu Bân, hắn đúng là cái thùng cơm!

“Một gốc cải xanh như thế mà lại bị heo giẫm nát rồi”.



Bọn Tô Vũ lại tới, từ xa đã nhìn thấy Huyễn Mộng bèn thốt lên một câu như thế.

Sau khi ăn xong, sấp nhỏ vẫn xuất phát đi trước.

Nửa đường thì Huyễn Mộng đi mất, đi rất xa rồi vẫn không quên ngoái đầu lại nhìn Triệu Bân trong chốc lát.

Triệu Bân cũng chỉ nhìn vậy rồi thôi.

Cô gái đó… Không phải là nhân vật tầm thường, một khi cô ta đã gài bẫy thì ngươi chết thế nào cũng chẳng biết, dù đến tận lúc này rồi hắn vẫn duy trì cảnh giác, cẩn thận một chút cũng không có gì xấu.

Hôm nay quảng trường náo nhiệt hơn hôm qua nhiều.

Bọn Triệu Bân đến thì hầu như tất cả các vị trí đều có người ngồi.

Hắn vừa mới vào đến nơi thì đã thu hút tầm mắt của tất cả mọi người, nhưng không còn ai dám khinh thường hắn nữa, tên cảnh giới Chân Linh đó đã qua được ba vòng, không phải nhờ may mắn mà là thực lực, có thấy không, tất cả những người từng đánh với hắn như là Hàn Minh, hay Đường Hạo, hoặc Man Đằng mặt mũi đều tái mét hết cả, nhất là Man Đằng, đêm qua ngủ không hề ngon nên vác đôi mắt gấu mèo đến, nghỉ ngơi một đêm rồi nhưng chỗ nào đó vẫn còn ẩn ẩn đau nhức! Tất cả đều do Triệu Bân ban tặng, một cước khiến hắn ta bị hư thận.

“Đừng để ta gặp lại ngươi trên đài”, Man Đằng há miệng bèn mắng.

Triệu Bân chỉ liếc mắt nhìn xuống quần Man Đằng, cái thứ hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đó, không biết là đá thêm một cái nữa có còn hùng dũng như vậy hay không, hai quả trứng kia cũng đá nát luôn thì sao nhỉ.

Nếu bàn về khoản thu hút ánh mắt người đời thì phải nhắc tới Sở Vô Sương.

Cô ta vừa đến đã nhanh chóng gạt hết tất cả mọi hào quang của người khác, trong đó cũng có cả Triệu Bân, tiểu võ tu đi cửa sau đó cùng lắm chỉ là một con hắc mã, còn đứa con cưng của trời sinh ra trong Sở gia mới là một đám mây không phụ thuộc vào bất kỳ thứ gì, sự kiêu ngạo của cô ta là thứ không một đệ tử nào có thể so sánh.

“Ngươi nên cảm ơn ta”.

“Cả ngươi nữa, cũng phải cảm ơn ta”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play