Ngô Huyền Thông còn chưa nói xong thì đã thấy một bóng hình xinh đẹp rời khỏi chỗ ngồi.

Người vừa rời khỏi chỗ ngồi chính là Sở Vô Sương, gương mặt của cô ta đang lộ ra vẻ bực mình không thể che giấu, đối với cô ta thì tỷ thí tân tông chỉ giống như một cái hội chợ bát nháo, toàn tôm tép đấu với nhau, từ đầu đến giờ cô ta chưa từng phải ra tay mà cũng có thể thuận lợi thăng cấp, đúng là không thú vị chút nào, cũng thật lãng phí thời gian của cô ta, nhưng cô ta muốn không đến cũng không được.

Nếu như có thể, cô ta còn muốn nói với tất cả mọi người một câu: Tất cả nhảy lên đài hết đi, một mình ta chấp hết!

“Thành thật mà nói ta không hề thích thái độ của cô ta”, Tư Không Kiếm Nam bĩu môi nói.

“Nếu như ta có được một phần thực lực của cô ta thì ta cũng sẽ bước đi giống như vậy”, Tô Vũ vừa chỉnh lại vạt áo của mình vừa nói.

“Rõ ràng mà! Người ta có thực lực để kiêu ngạo”, Tử Viêm vừa nói vừa nuốt vào một viên đan dược.

“Kết thúc rồi”, các khán giả đều đứng dậy quay về, ngày mai lại đến.

Nhìn chung trận chiến ngày hôm nay đã diễn ra vô cùng hấp dẫn, mấy trận chiến của Cơ Ngân và Man Đằng đều rất kịch tính, mặc dù cũng có mấy trận chiến khá vớ vẩn, nhưng tóm lại cả quá trình vẫn rất là đáng xem!

“Hôm nay chẳng có tiết mục gì đặc biệt cả”.

Tô Vũ vươn vai đứng dậy, nói ra câu này với âm lượng đặc biệt lớn.

Khán giả đều liếc nhìn về một phía, người mà bọn họ đang nhìn chính là Vệ Xuyên, lúc mới tiến vào hắn ta còn hùng hùng hổ hổ muốn xử lý Cơ Ngân, lúc này hắn ta lại giống một con cừu nhỏ ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ.

Sắc mặt Vệ Xuyên tái nhợt, muốn làm gì đó nhưng lại không dám!

“Ta lên”.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
-->

Vệ Xuyên không dám, nhưng Man Đằng to con thì khác, hắn ta đã nhảy lên đài.

Hắn ta là một tên thiên tài to con nhưng cũng là một tên nóng nảy, hắn ta thực sự không thể chờ để được đánh Cơ Ngân.

“Có kịch hay để xem rồi”.

Có không ít người sáng mắt lên, nhanh chóng trở lại chỗ ngồi.

Tất nhiên, khi bọn họ nhìn về vị trí của Cơ Ngân thì đã chẳng còn thấy hắn ở đó nữa.

“Con mợ ngươi!”

Man Đằng quát lớn, vác theo lang nha bổng đuổi theo.

Đau lòng!

Các trưởng lão sau khi rời khỏi nơi thi đấu thì đều ôm ngực, cảm thấy hết sức đau lòng, lúc trước các lão đã đá Cơ Ngân qua lại như một quả bóng ở trên chính đài chiến đấu này, nhưng bây giờ các lão đều muốn ngửa mặt lên mà hỏi ông trời, liệu các lão có thể nhận lại quả bóng mà các lão đã đá đi đó hay không? Các lão thật sự đã rất hối hận rồi.

Đáng tiếc, trên đời này không có thuốc trị bệnh hối hận!

Kịch hay kết thúc, khán giả đều đã ra về.

Khi màn đêm buông xuống, mùi cơm trên đinh Tử Trúc thơm nức mũi, nhưng bữa cơm ngày hôm nay Triệu Bân, Mục Thanh Hàn và Vân Yên mà còn có thêm hai người khác, đó chính là không chỉ có Đào Tiên Tử và Linh Lung. Dù vậy, hai người này chỉ ngồi đó, không ăn mà lại nhìn chằm chằm Triệu Bân đang ăn. Còn sức mà ăn được mà may mắn lắm! Phải ăn no thì mới có sức, giống như tên nhóc này vậy. Người đã thắng không ít trận!”, Linh Lung cười nói. Có không ít trưởng lão đều hùng hùng hổ hổ bước ra khỏi khu vực thi đấu và văng tục sau khi tỷ thị thi tân tông kết thúc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play