“Ngươi còn tử lệ binh tinh không? Cho ta một ít!”, lão Trần Huyền chọc chọc Triệu Bân nói.

“Đợi tỷ thí tân tông kết thúc rồi nói sau”, Triệu Bân tùy tiện đáp cho qua chuyện, đã giúp ông luyện binh khí, còn phải giúp ông luyện hóa binh khí với tử lệ binh tinh, cuối cùng còn phải cho ông tử lệ binh tinh để dùng, mơ gì đẹp thế.

“Được!”, lão Trần Huyền vui vẻ ra mặt.

“Ông có phải đã đánh cược ta thua không?”, Triệu Bân liếc nhìn lão Trần Huyền hỏi.

“Phương án nào thắng được tiền thì phải cược thôi”.

“Ông đặt cược bao nhiêu?”

“Không nhiều lắm, năm mươi vạn thôi”.

“Vậy thì ta xin sư bá thứ lỗi trước”, Triệu Bân nghe tới đây thì thản nhiên nói ra một câu.

Trước khi đánh Vệ Xuyên thê thảm hắn cũng đã xin Lạc Hà thứ lỗi trước.

Hắn xin thứ lỗi xong thì cũng là lúc Vệ Xuyên lê tấm thân tàn xuống đài.



Lần này hắn cũng xin thứ lỗi trước.

Nghe thấy hắn xin thứ lỗi thì lão Trần Huyền liền văng tục một câu, ngữ khí rất vang dội.

Không lâu sau, trận chiến trên đài đã kết thúc.

Người chiến thắng là Mặc Đao, hắn ta từ lúc bước lên đài đã không nói câu nào, kết thúc trận chiến chỉ với hai ba chiêu.

Người lên đài tiếp theo là Mộ Chiêu Tuyết.

Nhìn thấy Chiêu Tuyết, đám đông cũng bất giác liếc nhìn Tư Không Kiếm Nam một cái.

Thật sự là rất kỳ quái, tại sao mỗi lần hắn ta nhìn Mộ Chiêu Tuyết thì lại thấy trên đôi má của cô ta có chút ửng hồng?

“Đẹp trai tốt như vậy đó”.

Tư Không Kiếm Nam vuốt ngược tóc lên, trông hết sức phong độ tiêu sái.

“Ta cũng có thê tử vậy!”



Triệu Bân vừa lẩm bẩm vừa nhìn Liễu Tâm Như đang ngủ say trên quan tài băng trong chiếc nhẫn ma.

Thành thân lâu như vậy rồi mà hắn còn chưa được ôm thê tử ngủ ngày nào, cũng không biết cảm giác được ôm thê tử ngủ sẽ như thế nào.

“Không có tiền đồ”.

Lúc này Nguyệt Thần đã lườm hắn một cái, chạm vào ngực của thê tử mình cũng phải lén lút trong đêm như ăn trộm, vậy mà ngươi còn muốn ôm thê tử, muốn tán tỉnh nữ nhân? Người như ngươi thì chỉ để cho người khác trêu ghẹo mà thôi!

Ảo mộng của ngươi hôm nay chính là một ví dụ tốt nhất.

Đã bị trêu ghẹo mà còn bị đánh cho tơi bời, đệ tử của Nguyệt Thần ta sao lại vô dụng thế này!

“Dừng lại, dừng lại, ta nhận thua”.

Giao chiến chưa được mười hiệp thì Mộ Chiêu Tuyết đã giành chiến thắng.

“Ta… bỏ quyền”.

Ngay khi Mộ Chiêu Tuyết bước xuống đài thì cô ta đã nghe thấy một giọng nói cực kỳ chán nản vang lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play