Nếu ông ta nhớ không lầm thì lúc nãy đôi vợ chồng son này còn lại chỗ ông ta áp chú.

Ừm, đặt Cơ Ngân thắng.

Bây giờ lão ta đã hiểu ra rồi, họ đang bắt tay nhau chơi ông ta để lấy tiền?

“Dao nhi”, Lạc Hà liếc mắt, sắc mặt có vẻ âm u.

“Sư phụ, con đánh không lại hắn”, Thanh Dao cúi đầu nhìn xuống.

“Đánh không lại? Ta…”, Lạc Hà lại thấy khó thở, khúc Thanh Liên được sư phụ biến đổi, công thủ nhiều mặt, sức mạnh có thêm, dù là hai Cơ Ngân cũng không thể đánh lại ngươi đấy!

“Không đánh lại”, Thanh Dao lại nói một câu như thế.

Những lời đó thật sự không hề giả dối, không chỉ mình cô ta, dù có mười Thanh Dao đến tay Triệu Bân cũng chưa chắc đã đánh nổi mười hiệp, nếu lên đài chiến đấu, Triệu Bân có đánh không?

Thế thì cô ta bỏ quyền là tốt nhất, đỡ xấu hổ.

“Hay cho một câu không đánh lại”, Vệ Xuyên cười lạnh: “Tiểu sư muội, ngươi tha cho một tên đi cửa sau vào như thế, không màng đến thanh danh của đỉnh Lạc Hà, ngươi có thấy mình làm sư phụ thất vọng không”.



“Thật sự không thể đánh lại”, cùng một câu thoại, Thanh Dao nói đến tận ba lần.

“Đừng nhiều lời để làm gì, sư huynh nhìn lầm ngươi rồi”, Vệ Xuyên lạnh lùng nói, trong lòng đã nghiến răng nghiến lợi, lão tử thua kém tên Cơ Ngân đó ở chỗ nào, ngươi đúng là mù!

Có lẽ là quá giận nên hắn ta suýt thốt lên hai chữ tiện nhân.

“Được rồi”, Lạc Hà trầm giọng nói.

Cũng đã nhận thua rồi, nói thêm nữa cũng chẳng được gì, Thanh Dao bỏ quyền khiến cô ta trở tay không kịp.

Có một thoáng cô ta liếc sang nhìn Triệu Bân.

Nói thẳng ra thì ánh mắt cô ta nhìn hắn không hề hòa nhã.

Tên tiểu tử này giỏi thật! Trước đó thì viết thư tình cho Nguyệt Linh, bây giờ lại chọc ghẹo tới đồ nhi của ta, lại còn bỏ quyền vì ngươi, ngươi thì hay rồi, không biết Dao Nhi của ta xem trọng ngươi ở điểm nào, là do ta cách biệt tuổi tác quá nhiều ư? Tiểu cô nương thời nay đều thích mấy tên mặt dày mày dạn thế à?

Triệu Bân cười gượng, sống lưng lạnh lẽo.

Liếc sang Cơ Ngân xong, Lạc Hà lại nhìn Vân Yên: “Sư muội, ngươi dạy dỗ đồ nhi tốt thật!”



“Làm gì có, sư tỷ nói quá lời”, Vân Yên cũng đáp rất hay.

“Cơ Ngân, thăng cấp”.

Ngô Huyền Thông chắp tay, giọng nói vang vọng.

Lúc nói, Ngô Huyền Thông còn đưa mắt nhìn Triệu Bân, lão phu mắt vụng thật rồi.

“Mẹ nó thế mà cũng thăng cấp được? Nhảm nhí”.

Bên dưới đầy tiếng mắng mỏ, thắng một trận lại bỏ quyền, đùa cái gì thế?

“Không công bằng”, rất nhiều người ý kiến.

Nhất là những đệ tử bị đào thải, đang tập trung đằng kia chửi mắt.

Khó chịu cũng ngậm cái miệng vào.

Theo lời Ngô Huyền Thông thì có giỏi các người cũng đi cua đi! Câu nói khiến đám nam đệ tử á khẩu trong nháy mắt, có thể khiến đối phương bỏ quyền cũng là bản lĩnh, như Tư Không Kiếm Nam có gương mặt điển trai, như Sở Vô Sương có tư chất đáng sợ, cũng như Cơ Ngân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play