Một trận chiến không có gì hồi hộp cũng có một kết quả chẳng hề bất ngờ.

Nghiêm Khang bị đánh bại, thất bại thảm thương, bị Hoa Đô dùng một chưởng đánh xuống đài chiến đấu.

Chờ các đệ tử chạy tới thì Nghiêm Khang đã ngất, sư phụ hắn ta là lão Trương cũng đen mặt.

“Hoa Đô, vào vòng trong”.

Ngô Huyền Thông ngáp dài, xem đến nỗi buồn ngủ.

Hoa Đô cất kiếm đi, xoay người xuống đài, bao nhiêu ngày qua, chỉ có hôm nay là thoải mái nhất.

Soạt! Soạt!

Ngô Huyền Thông còn chưa gọi ai thì đã thấy hai bóng người lên đài, chính là Lâm Tà và Doãn Hồn.

Thấy hai người họ, người ngồi xem lại hào hứng lên, một người là thiếu chủ Thiên Dương, một kẻ là thiếu chủ tộc Hắc Viêm, đa số mọi người đều biết hai bên có ân oán từ trước, hai người bọn họ mà gặp nhau đều muốn hẹn đánh một trận.

Nay trên đài chiến đấu công bằng này, cơ hội đã đến.

“Ngươi nói xem hai người họ ai sẽ thắng”, lão Trần Huyền tùy ý hỏi một câu.



“Tám lạng nửa cân, rất khó đoán”, Triệu Bân nhún vai, e là Lâm Tà và Doãn Hồn cũng nghĩ thế, chiến đấu với nhau không chỉ một lần, đều bất phân thắng bại, lần này không liều mạng chơi thì cũng chẳng biết ai thắng ai thua.

Keng! Keng!

Trong ánh mắt của tất cả mọi người, Lâm Tà và Doãn Hồn vung kiếm.

Sau đó, hai mắt của quần chúng vây xem phải đảo liên tục, bởi vì tốc độ và thân pháp của Lâm Tà và Doãn Hồn quá nhanh, cũng quá ảo diệu, những đệ tử ánh mắt không tinh còn chẳng thấy bóng người.

Tiếng va chạm keng keng cứ vang lên bên tai.

Đừng thấy Lâm Tà cứ cà lơ phất phơ mà lầm, nếu nghiêm túc lên thì vẫn rất bá đạo.

Doãn Hồn đối diện cũng là một người mạnh mẽ, ngọn lửa đen có sức sát thương cực mạnh.

Bốn phía lại vang lên tiếng trầm trồ khen ngợi, chia thành hai phe hò hét cổ vũ.

“Không đánh mấy trăm hiệp thì chẳng biết ai cao ai thấp”, lão Trần Huyền chắp tay, liếc sang Triệu Bân: “Nghe lão già này một câu, lén đưa Tử Ngọc cho Sở Vô Sương đi, đừng kết thù với Sở gia”.

“Nếu ở đình Ngọc Tâm hôm đó cô ta nói năng đàng hoàng thì tất nhiên ta sẽ đưa”, Triệu Bân rót một ngụm rượu: “Nhưng… Những lời cô ta nói quá chói tai, lại còn mắng sư tỷ nhà ta nữa”.

“Con bé có đủ tư cách”.

“Ai lại chẳng có”.



“Nếu ngươi cứ nói chuyện kiểu đó thì ra đường rất dễ bị đánh đấy”, lão Trần Huyền liếc hắn.

“Ta…”

“Nhóc con, ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa”.

Triệu Bân còn chưa kịp nói gì thì lão Âu Dương đã mò tới.

Cũng như hôm đó, lão đạo mặt mày tươi cười hớn hở, không chỉ đệ tử xung quanh mà cả lão Trần Huyền cũng phải nhướng mày, lão Âu Dương là luyện khí sư, hơn nữa còn là một người cực kỳ kiêu ngạo, còn chẳng thèm nể nang Đan Huyền, vậy mà nay lại tỏ thái độ thế này với một đệ tử.

Hơn nữa đối phương còn là một tiểu bối cảnh giới Chân Linh.

“Sư phụ nói, nếu đệ tử dám đi thì sư phụ sẽ giết chết đệ tử đấy”.

Triệu Bân lấy cớ, lôi Vân Yên chẳng biết mô tê gì ra làm lá chắn.

“Thế…”

Lão Âu Dương mím môi, còn liếc sang nhìn Vân Yên.

Vân Yên muốn gì thì lão ta biết rất rõ, đừng tưởng cô ta nho nhã điểm tĩnh xinh đẹp tuyệt trần mà lâm, thật ra cô ta là người rất tàn nhẫn, nói được thì sẽ làm được, dám đào góc tường đình Tử Trúc có thể cô ta sẽ giết chết Cơ Ngân. Thế thì ngượng ngùng rôi, còn đào nữa là trở mặt luôn đấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play