Đêm xuống, Triệu Bân mặc đồ đen.
Trước khi đi, hắn còn vòng ra quán rượu, lấy lại con dấu Cô Lang bị chôn dưới đất.
Sau đó mới đạp ngựa đi.
Có thủ lệnh của Yên Thiên Phong nên hắn đi một đường suôn sẻ.
Ra khỏi thành, hắn được tự do.
Quản gia thành chủ nhìn Triệu Bân rời đi, lại nhìn sang thành chủ Yên
Thiên Phong, ánh mắt ngụ ý rõ ràng: Không lẽ cứ để hắn đi vậy sao?
“Cuối cùng thì hắn cũng chỉ là một khách qua đường mà thôi”.
Yên Thiên Phong than thở, mãi mới gặp được một tiểu bối nhìn thuận mắt mà con gái lại thích, nhưng người ta lại có vợ rồi.
Quản gia thành chủ cũng than nhẹ.
Đây có lẽ là hữu duyên vô phận trong truyền thuyết.
Tạo hóa trêu ngươi mà!
Dưới ánh trăng, Triệu Bân quất roi ngựa cho chạy như bay, vừa đi vừa
tìm phương hướng, muốn đuổi kịp nhóm Ngưu Oanh và dân làng trong thời
gian ngắn nhất.
Yên Thiên Phong nói không sai.
Với
thành Thanh Phong, hắn chỉ là một khách qua đường mà thôi. Nếu không
phải bị thương mà đến đây, nếu thành không phong tỏa, nếu không vào nhầm phủ thành chủ thì sẽ không gặp những chuyện sau này. Tất cả đều là trời xui đất khiến, là chuyện đã được định sẵn.
Hắn thu lại tâm tư, tăng tốc lên không ít.
Nếu hắn đoán không sai thì Ngưu Oanh sẽ dừng chân ở một trấn cổ.
Ơ?
Khi đi qua một sơn cốc, hắn khẽ chau mày, vì tiểu linh châu trong lòng
đã sáng lên một chút. Có lẽ là có người đi theo sau hắn, là cảnh giới
Huyền Dương, không chỉ một mà là những hai người, tu vi Huyền Dương đỉnh phong.
Triệu Bân không nghĩ nhiều, thúc ngựa chạy vào rừng.
Đúng là có hai bóng đen chạy vào theo thật, dưới ánh trăng vẫn có thể
thấy rõ mặt người. Đây chẳng phải hai lão già của thành Vong Cổ hay sao? Lần này họ đi theo đương nhiên là để làm rõ thân phận của Triệu Bân.
Con người mà!
Sau khi vào rừng thì hai người bèn dừng lại nhìn nhau. Bọn họ thấy con
ngựa được cột ở cây, nhưng lại không thấy bóng dáng Triệu Bân đâu.
“Là bọn họ à”.
Triệu Bân độn thổ, híp mắt nhìn lên, đồng thời cũng nín thở và thu lại
chân nguyên. Hắn nhìn thấy rõ dung mạo của hai lão già từ dưới đất.
Đã bảo là không ai được ra khỏi thành mà.
Sao hai lão già này lại thoát khỏi thành Thanh Phong được, cũng là do có thủ lệnh của Yên Thiên Phong sao?
Triệu Bân thầm nghĩ, biết hai lão già này đến vì cái gì.
“Tiểu tử này giỏi lắm, chúng ta khinh thường ngươi quá rồi”.
Hai lão già ho khan, chắp tay đi bộ bốn phía.
“Ngươi nói xem, liệu Cô Lang có ở trong thành Thanh Phong không nhỉ?”
“Có hay không không quan trọng, chỉ cần con dấu của gã có là được”.
“Nói thật, ta khá là bội phục tên nhãi đó đấy”.
Hai lão già rất thư thái, mỗi người tay cầm côn đâm tới đâm lui trong rừng, vừa tìm người vừa nói chuyện đến là vui vẻ.
“Con dấu?”
Triệu Bân nghe vậy thì không khỏi nhướng mày, con dấu này đương nhiên
là con dấu của Cô Lang rồi, nhưng vẫn ở trong lòng hắn đây này? Không lẽ con dấu đó có điều gì kỳ lạ sao?
“Tráo Bất Trụ!” (Không giấu nổi )
Đương lúc nói chuyện, đột nhiên có một tiếng gào vang lên.
“Không giấu nổi?”
Hai lão già nghe vậy thì không khỏi méo miệng. Đệch mợ nó, không giấu
nổi nữa rồi thì còn kêu lên như thế làm gì hả, sợ người ta không biết
hay là bị điên? Nửa đêm nửa hôm không ngủ được lại còn hét lên cho cả
núi nghe thấy làm gì!
Triệu Bân ngừng lại, hắn lại hiểu theo ý khác.
Nghe âm sắc thì có vẻ là tên mập. Cái Tráo Bất Trụ (không giấu nổi) này thực ra vốn là “Triệu Bất Trụ”, cái tên hắn dùng khi Ngưu Oanh hỏi tên
hắn. Không thể không nói, ba chữ này đọc ra đúng là khá bá đạo.
Gặp Ngưu Oanh ở đây đúng là ngoài ý muốn thật.
Quá nửa là Ngưu Oanh đã an ổn các người dân, sau đó tự chạy đi tìm hắn.
Trùng hợp là lại tìm đến khu rừng này.
Trùng hợp nữa là hắn cũng ở đây.
“Đi xem xem thế nào”.
Hai lão già động thân, đi thẳng vào trong rừng sâu.
Rầm! Bang! Rầm!
Tiếng đánh nhau vang lên nhanh chóng, là hai lão già này ra tay.
“Bị điên à! Ai làm gì các ông”.
“Ái chà, còn dám chửi à”.
Tiếng mắng chửi vang lên, có của Ngưu Oanh, cũng có của hai lão già.
Chậc chậc!
Không thấy Ngưu Oanh lên tiếng nữa, chỉ còn tiếng tặc lưỡi của hai lão già.
Đã chặn được Ngưu Oanh.
Một trong hai lão già lên tiếng, con ngươi đảo lộn liên tục.
“Hình như vậy đó”.