“Mơ tưởng”, Triệu Bân mắng to, quay đầu bỏ chạy, đã bị nhìn thấu chiêu thức rồi thì chạy thôi, một trận chiến với Vương Dương khiến hắn bị thương sắp tàn phế, chẳng còn bao nhiêu lực chiến.

“Chạy đi đâu”, người áo đen cười lạnh, đuổi theo không tha.

Hai người một trước một sau biến mất trong bóng đêm.

Có lẽ do đi quá nhanh nên hai người hoàn toàn không phát hiện ra núi rừng xuất hiện tiếng kêu rên của lệ quỷ, quan sát cẩn thận còn thấy cả sát khí ma, Vương Dương bị nổ thịt nát xương tan bất ngờ có ma quang bừng sáng, trông cứ như vật sống, tự động tạo lực hút gom lại một chỗ, thịt nát xương tan di chuyển, dần dần tạo thành một hình người.

Đúng vậy, tên khốn đó đã sống lại.



Ầm! Ầm! Ầm!

Nửa đêm nửa hôm yên tĩnh, rừng núi lại vang lên tiếng ầm ầm mãi không dứt.

Là người áo đen của Huyết Y Môn đang đuổi theo Triệu Bân, vừa đuổi vừa đánh, kiếm khí, chưởng ấn, ánh đao, quyền ảnh… Ùn ùn kéo đến, một gốc cổ thụ che trời bị chặt ngang, một tảng đá to cứng rắn bị nổ tung, một ngọn núi đang yên đang lành… Trở nên lộn xộn không sao tả nổi.

Soạt! Soạt!

Triệu Bân lướt đi như gió, chạy không quay đầu lại.



Trong lúc bỏ chạy, hắn lấy kiếm Ngự Hồn ra cố gắng đỡ lấy kiếm khí và ánh đao đánh tới.

“Này tiểu bối, ngươi cũng chạy được xa quá nhỉ”.

Màn đêm tối tăm, nụ cười của người áo đen lạnh lẽo và hiu quạnh như thế, cứ đuổi theo Triệu Bân ra khỏi ngọn núi, đôi mắt đỏ tươi đáng sợ đang sáng lên nóng rực, là ao ước cũng là tham lam, có thể thực hiện thiên nhãn thuấn thân thì sẽ trở nên nghịch thiên đến mức nào! Thứ duy nhất phải bỏ ra là đồng lực.

Bí thuật bá đạo đều phải tiêu hao những thứ tương đương.

Cái đó thì lão ta đã nghiên cứu rất kỹ rồi.

Cũng vì đã nghiên cứu rất kỹ nên lão ta mới đến tìm Triệu Bân.

Trời không phụ người có lòng, cuối cùng lão ta cũng tìm thấy, nếu móc được thiên nhãn của Triệu Bân ra thì mọi thứ sẽ khác hoàn toàn, có thuật thuấn thân, lão ta không sợ bất kỳ kẻ nào dưới Chuẩn Thiên.

“Lão già này, chờ đến lúc ta khỏe hơn xem”.

Triệu Bân thầm mắng một câu, bắt đầu tập trung sấm sét, xóa bỏ sát ý còn sót lại trong người hắn khi giết Vương Dương, nhét một viên thuốc bổ sung chân nguyên vào miệng, tiện thể nuốt cả linh dược chữa thương.

Nhất là tam văn đan Đan Huyền thưởng cho hắn, có hiệu quả chữa thương.



Không phải hắn không đủ sức đánh một trận, hắn vẫn còn ma đạo chưa dùng tới.

Chưa đến lúc bất đắc dĩ hắn sẽ không đụng vào ma hóa, sau khi ma hóa, hắn sẽ có một khoảng thời gian rơi vào trạng thái suy yếu quá độ, cũng vì e dè chuyện đó nên lúc chiến đấu với Vương Dương hắn mới cố nhịn.

Bây giờ xem ra suy nghĩ lúc đó sáng suốt đến thế nào cơ chứ.

Để lại một quân bài tẩy chính là một sự hỗ trợ rất lớn, chỉ cần cho hắn đủ thời gian để lấy hơi, hồi phục đủ chân nguyên và chữa được phân nửa thương thế thì sẽ đủ sức đánh trả.

Keng!

Trong lúc suy nghĩ thì một kiếm khí khác đã đánh tới.

Lực chiến của người áo đen cũng không tầm thường, mỗi một kiếm khí đều ánh lên sự u ám, lạnh như băng không cách nào chịu nổi.

“Keng keng… Keng…”

Sau đó là rất nhiều tiếng vang.

Đó là Triệu Bân dùng kiếm Ngự Hồn, Long Uyên như một vầng sáng màu vàng bay quanh người hắn, tất cả kiếm khí chém tới đều bị đỡ lại, ma sát tạo thành những ánh lửa chói mắt, vẫn thiết thiên ngoại đúc thành kiếm cực kỳ cứng rắn, nếu là vũ khí bình thường khác thì chắc đã bị kiếm khí chém nát rồi.

“Kiếm tốt”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play