“Trận đấu kịch tính quá, ta thích”.

Tên áo đen thứ hai cong khóe môi, từng bước tiến tới, mỗi một bước đi, trong mắt lại hiện lên thêm một chút ác ý. Cô ta là một người xinh đẹp, còn lại là nữ đệ tử của Thiên Tông, hương vị chắc chắn sẽ càng tuyệt hơn.

“Huyết Y Môn”.

Xích Yên lảo đảo, lúc này mới biết được thân phận của đối phương.

“Cô nhóc cũng hiểu biết nhiều phết đấy!”, tên áo đen thứ hai vẫn không dừng bước.

Xích Yên không nói gì, ép buộc bản thân phải đứng vững, sát kiếm nhuốm đầy máu lại kêu vang, âm thanh mang cảm giác quyết tuyệt. Hình ảnh phản chiếu ánh trăng, thấp thoáng còn cảm nhận được chút thê lương, đẹp đẽ. Đêm nay… Có lẽ chết chắc rồi!!

“Lát nữa ta sẽ yêu thương ngươi thật nhiều!”, tên áo đen thứ hai cười âm hiểm, liếm môi, cuối cùng vươn bàn tay tà ác ra, không phải gã ta muốn giết người mà là muốn bắt sống, người đẹp thì không thể lãng phí được.

Xích Yên vung kiếm lên muốn đánh người kia nhưng cô ta lại đang bị nội thương nên một kiếm này đã mất đi uy lực của nó, sau đó cô ta nôn ra một ngụm máu, ngã nhào xuống đất. Nhưng tay của tên áo đen thứ hai lại không dừng lại, nó mang theo chưởng uy lạnh lùng nhào về phía cô ta.

“Chết ở đây khó coi lắm”.

Xích Yên tự cười giễu một tiếng, ánh mắt ảm đạm nhòe hẳn đi.

Đúng lúc này một ánh sáng vàng kim xuất hiện.

Nói chính xác hơn là một bóng người, cả người đều được bọc một lớp sấm sét màu vàng.

Cuối cùng, Triệu Bân cũng đã chạy đến kịp vào phút cuối, một tay ôm lấy eo Xích Yên rồi xoay người một vòng, đồng thời đánh ra một đòn tấn công ra, uy lực vô cùng mạnh mẽ khiến tên áo đen thứ hai đó lảo đảo lùi về sau.

“Tên cảnh giới Chân Linh này mạnh quá”.



Tên áo đen đầu tiên đứng một bên nhìn, lộ ra vẻ mặt kỳ quái.

Người cảm nhận rõ nhất vẫn là tên áo đen thứ hai, trong ánh mắt hiện lên sự kinh ngạc, là do gã ta ở ẩn quá lâu hay là cảnh giới Chân Linh bây giờ đều mạnh thế này rồi. Gã ta đường đường là Huyền Dương đỉnh cao mà lại bị đánh cho lùi về sau.

Triệu Bân không nói gì, vẫn đứng vững ở đó.

Xích Yên trầm mặc không nói, nghiêng đầu ngơ ngác nhìn sang, thật ra cô ta không biết người này nhưng trong khoảnh khắc này, sườn mặt bình thường đó lại khắc sâu vào trong lòng cô ta, lôi điện màu vàng trên người hắn không hề có địch ý gì với cô ta mà ngược lại còn vô cùng ấm áp.

Cuối cùng Triệu Bân buông Xích Yên ra.

Đồng thời hắn truyền sang chân nguyên mạnh mẽ, làm tan đi sát khí trong người cho Xích Yên.

“Cảm ơn!”, Xích Yên hoảng hốt, vội vàng nói cảm ơn.

“Cứu nó đi!”, Triệu Bân lấy một bình thuốc chuyên giải độc mạnh ra, ít nhất có thể bảo vệ tâm mạch của thằng nhóc tóc tím, nếu muộn chút nữa thì thật sự không thể cứu được.

“Vẫn có người không sợ chết à!”, tên áo đen thứ hai cười khẩy, sắc mặt vô cùng dữ tợn.

“Gan của đám người Huyết Y Môn ngày càng lớn nhỉ!”, Triệu Bân lạnh nhạt nói. Hắn nhận ra khí tức của Huyết Y Môn hoặc là nhận ra công pháp của chúng, hai người này chắc chắn là người của Huyết Y Môn.

“Thiên đường có lối ngươi không muốn đi, Địa Ngục không cửa, ngươi…”

Phụt!

Tên áo đen thứ hai còn chưa nói hết câu là đã nôn ra ngụm máu chói mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play