Tiếc là hắn ta đã quá tự tin.

Thậm chí vẫn còn rất nhiều quân bài tẩy chưa lật, mới đó đã bị đánh nằm bò.

Một trận chiến, bị vả mặt bôm bốp!

“Cây roi sắt này từ đâu ra thế”.

Triệu Bân đã cất ngân phiếu đi, ngồi xổm trước người Viên Miểu.

“Không thể… Nói được”.

Chỉ bốn chữ ngắn ngủi thôi cũng khiến Viên Miểu thở hổn hển, nói hết lời miệng lại ọc máu, ánh mắt đầy tơ máu khiến con ngươi có màu đỏ tươi, ánh mắt đầy oán hận và dữ tợn.

Triệu Bân không nói nhiều, đánh hắn ta một roi.

Tiếng bốp vang lên, Viên Miểu chẳng thể khá lên được, máu tươi lại trào ra, tinh thần là khó chịu nhất, đầu cứ ong ong như muốn nổ tung, thứ chuyên đánh vào tinh thần, một khi đã trúng sẽ khó chịu lắm.

Đó là Triệu Bân nương tay rồi, chỉ đánh nhẹ một cái, nếu hắn đánh mạnh hơn chắc Viên Miểu đã chết.

“Từ đâu ra”, Triệu Bân lại hỏi.

Vừa nói hắn vừa quơ quơ roi sắt trong tay.

Ý gì ấy hả! Rất dễ hiểu: Ngoan ngoãn khai ra, nếu không lại thưởng cho ngươi một roi nữa.

“Chu gia… Thành Yên Vũ gửi tặng cho ta”.

Viên Miểu cũng sợ, bây giờ hắn ta đã ra nông nỗi này, không thể chịu nổi một cú đánh nào nữa.



“Thành Yên Vũ”, Triệu Bân nhíu mày, hắn có thấy trên bản đồ, cách Thiên Tông hơn năm trăm dặm đường, roi sắt đen của Vương Trác chạy đâu tới tận Chu gia, đừng nói là Chu gia giết người cướp của nhé!

“Cơ Ngân, ngươi đáng chết”.

Triệu Bân đang suy nghĩ thì chợt nghe thấy tiếng hét to.

Còn chưa dứt thì âm thanh đầy khí thế như mưa rền gió dữ đã ập tới, còn lẫn cả tiếng sấm rền vang.

Đó là Kim Huyền Chung, sư phụ của Viên Miểu, lão ta nhanh chóng lao đến, bước chân khiến diễn võ đài rung lên, uy áp của Địa Tạng tầng cao nhất không hề bị kìm nén, không chỉ Triệu Bân mà những người xem bên dưới cũng bị ép đến nỗi lảo đảo, người hơi yếu một chút còn hộc cả máu tươi.

“Sư bá, sao lại tức giận thế này”.

Triệu Bân thản nhiên nói, một tay nhấc Viên Miểu lên và tiện thể đánh ngất, che trước người, cộng thêm một con dao găm kề lên vai Viên Miểu, tất cả những động tác đó đều nói lên một điều: Tốt nhất là đừng hành động thiếu suy nghĩ, nếu không dao của ta chẳng mọc thêm mắt đâu.

“Giết hại đồng môn, phải giết”.

Kim Huyền Chung gầm lên, giữa những ngón tay bắt đầu xuất hiện kiếm khí.

“Là đồ đệ của ông tìm ta đánh nhau”, Triệu Bân nói: “Nguyên tắc của diễn võ đài này chắc sư bá cũng biết, bị thương là chuyện thường, hậu bối tranh đấu, tiền bối không nên tham gia vào chứ nhỉ!”

“Miệng lưỡi lanh lẹ thật đấy”.

Kim Huyền Chung hừ lạnh, kiếm khí bắt đầu muốn chém ra, chỉ cần một đòn thôi Triệu Bân sẽ chết trong nháy mắt.

“Sư bá, đừng ép ta phải nổi điên”, giọng điệu Triệu Bân cũng lạnh đi một phần, tay cầm dao găm kề lên cổ Viên Miểu, một vệt máu hiện lên để cảnh cáo đối phương, nếu lão ta dám làm xằng làm bậy thì ta sẽ lấy đầu hắn.

Người đứng dưới xem đều thấy tim mình đập nhanh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play