“Cơ Ngân đến rồi”.

Giữa đám đông ồn ào không biết là ai đã hét lên, thanh âm này khiến Triệu Bân vừa đến đã đột nhiên trở thành tiêu điểm, tiếp theo là Mục Thanh Hàn cũng được hưởng ánh hào quang của hắn, trở thành đối tượng được chú ý.

“Hắn thật sự đã đến rồi”.

“Không dám nghênh chiến Vệ Xuyên, Trịnh Minh mới thách đấu thì đã chạy đến, cái tên đó cũng chẳng có bản lĩnh gì”.

“Trịnh Minh có cảnh giới Huyền Dương, không cần đánh cũng biết ai mạnh ai yếu”.

Đám đông lại nép vào nhường đường, nhưng ánh mắt dành cho Triệu Bân phần lớn là khinh thường, ngày hôm qua Vệ Xuyên chờ hắn một ngày nhưng hắn không dám tới, Vệ Xuyên vừa đi liền nhảy ra ngoài, đúng là tiểu nhân! Cho nên mới nói, cái tên đi cửa sau này chỉ là một tên tiểu nhân không hơn không kém.

“Không phải ta không dám đến mà là sư phụ ta không cho đến”.

Triệu Bân muốn mở miệng ra giải thích, nhưng nghĩ lại thì vẫn thấy nên bỏ qua chuyện đó.

Cho dù hắn có nói thế nào thì trong mắt của những người này hắn vẫn mãi là một con rùa rụt đầu mà thôi.

“Ta còn tưởng ngươi sẽ trốn ở đỉnh Tử Trúc mãi?”

Trịnh Minh cười nhạt một tiếng nói, sống lưng của hắn ta thẳng tắp, hắn ta từ trên đài cao nhìn xuống Triệu Bân bằng ánh mắt khinh thường cực điểm, tuy rằng đối phương có bí kíp đập người nhưng hắn ta cũng không phải là không có chuẩn bị, hắn ta đã nghiên cứu suốt mấy ngày, chỉ cần hắn ta không bị Cơ Ngân tóm được thì sẽ không gặp phải bất trắc gì.

Hơn nữa hắn ta cũng có nội tình không tầm thường, rất tự tin rằng bản thân có thể dễ dàng giải quyết Triệu Bân.

“Có đánh cược gì không?”

Triệu Bân bước từng bước lên đài, hắn không rảnh đánh nhau vô ích, chủ yếu vẫn phải có đặt cược mới được.



Có tiền thì hắn sẽ đánh nhẹ tay cho.

Nếu không có tiền thì cũng đừng trách hắn ra tay độc ác.

Không có tiền thì tâm tình của hắn liền không tốt, ra tay cũng sẽ nặng hơn bình thường, xin thứ lỗi trước.

“Hai mươi vạn lượng, nếu có bản lĩnh thì cứ lấy”.

Trịnh Minh đã chuẩn bị sẵn sàng, hắn ta rút ra một xấp ngân phiếu ném lên diễn võ đài.

Lại là hai mươi vạn lượng, đám người đứng xem bên dưới đều sờ cằm tặc lưỡi, có phải tiêu chuẩn để khiêu chiến trên diễn võ đài chính là hai mươi vạn lượng hay không, không có tiền thì đừng mong bước lên diễn võ đài được.

“Được thôi”, Triệu Bân mỉm cười hết sức hài lòng.

“Đứng yên cho ta”.

Triệu Bân vừa dứt lời thì đã nghe Trịnh Minh quát lên, lòng bàn tay của hắn ta mở ra hướng thẳng về phía Triệu Bân, trong lòng bàn tay đó còn có khắc một chữ “định”, đây chắc chắn là chú định thân, hắn ta ra tay cực nhanh, một kích trúng mục tiêu.

Nhìn sang Triệu Bân, hai tay của hắn vừa giơ lên đã đông cứng lại, ngay cả miệng của hắn cũng hé mở, nhìn hắn lúc này giống y như một tượng đá không thể cử động được nữa, ai nhìn vào cũng nghĩ rằng hắn đã bị chế trụ.

Chú định thân của cảnh giới Huyền Dương chắc chắn sẽ có tác dụng với cảnh giới Chân Linh.

“Chuyện này… kết thúc rồi sao?”, đám người đứng xem kinh ngạc nói.

“Trịnh Minh quả nhiên không ngốc, hắn ta còn biết dùng chú định thân”, có người tặc lưỡi nói: “Đã bị chế trụ rồi thì Cơ Ngân chắc chắn sẽ không có cơ hội trở mình, một tiểu võ tu cảnh giới Chân Linh như hắn chỉ cần một chưởng là đủ xử lý rồi”.

“Đến tận bây giờ mới có một tên biết suy nghĩ”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play