Vệ Xuyên đứng trên đài cao sừng sững khép mắt cười lạnh.
Theo hắn ta nghĩ, cái tên Cơ Ngân đó bị dọa sợ mất mật rồi nên không dám tới ứng chiến.
Phần lớn mọi người đều nghĩ thế cả.
Nhưng mọi người đều có nghị lực phi thường, vẫn còn ôm hi vọng, nhỡ
mà người đến thì sao? Không thể bỏ lỡ được, nhất là những kẻ đang muốn
xem Triệu Bân mất mặt, đều ngồi đó kìa?
“Sư tỷ, giúp ta mua một ít đồ với!”
Triệu Bân khẽ lắc lắc, dù bị bắt ở đây cũng không thể lãng phí thời gian.
“Mua gì?”, Mục Thanh Hàn mở mắt.
“Linh trấp thiên nhãn”, Triệu Bân nói: “Trong túi ta có tiền”.
“Ngươi cần linh trấp Thiên Nhãn làm gì”, Mục Thanh Hàn khẽ nhướng
mày, có lẽ đã biết được thứ đó, chỉ có người sở hữu thiên nhãn mới dùng
được, cái giá đó không chỉ là đắt bình thường, một bình nhỏ thôi đã mất
năm mươi hai ngàn.
“Ta có thiên nhãn, cần bổ sung đồng lực”, Triệu Bân không giấu diếm, cũng không thể giấu được.
Không chỉ Mục Thanh Hàn mà cả Vân Yên cũng liếc nhìn, đó là điều họ không ngờ tới.
“Thảo nào ngươi lại thấy được Ngụy Đằng ẩn thân”.
Mục Thanh Hàn đã hiểu ra, bèn lấy bạc trong túi Triệu Bân chạy tới Cửa Hiệu Lâu Đời.
“Thiên nhãn đều có năng lực đặc biệt, thiên nhãn của ngươi có khả
năng gì”, Mục Thanh Hàn đi rồi, Vân Yên mới tiếp tục chủ đề, đúng là một sư phụ nhàn nhã, lật sách thôi cũng trông đẹp như thế.
Hai chữ thấu thị đó không được nói lung tung, nếu để Vân Yên biết có khi lại bị đánh một trận.
Trên thực tế, hắn vẫn là một người có liêm sỉ, từ khi vào đỉnh Tử
Trúc, từ khi vào Thiên Tông Đại Hạ này hắn chưa từng dùng thiên nhãn để
nhìn nữ đệ tử hay trưởng lão nào, còn nam đệ tử với nam trưởng lão ấy à! Xem cũng chẳng có gì.
Cuối cùng Vân Yên cũng đặt sách xuống, lướt tới như làn gió quan sát
mắt Triệu Bân, cuối cùng cũng dừng lại ở mắt trái, có lẽ do hao tốn qua
nhiều đồng lực nên con ngươi cũng hơi mờ.
Không nhìn kỹ cô ta còn chẳng biết.
Nếu Triệu Bân không nói thì cô ta cũng không biết đồ đệ mình sở hữu một thiên nhãn.
“Thả con ra đi! Thắng được tiền rồi con với người chia đều”, Triệu Bân cười ha ha.
“Thắng tiền?”, Vân Yên bị chọc cười.
Đối đầu với Vệ Xuyên. Chưa bị đánh chết là phước ba đời rồi đó, còn đòi thắng tiền.
Đồ đệ nhà cô ta nghĩ cũng thoáng thật.
Xét thấy Triệu Bân không chịu ngoan ngoãn như thế nên cô ta bỏ thêm một cấm chú nữa.
Nói chung là không cho Triệu Bân xuống núi, đến diễn võ đài rồi thì đừng hòng trở về được.
Một câu, sư phụ đã phải vất vả lo lắng thế nào.
Mặt Triệu Bân lại đen đi một chút.
Khoảnh khắc đó, hắn có một xúc động muốn dùng thấu thị.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT