Sáng sớm, trời vừa mới bừng sáng thì đã nghe thấy tiếng thốt lên đầy kinh ngạc.
Rất nhiều đệ tử nghe tin, còn việc tại sao họ lại biết thì tất nhiên là Vệ Xuyên nói rồi.
Muốn giải quyết Cơ Ngân thì sao lại không khiến mọi thứ trở nên ầm ĩ
nhất có thể, để cả Thiên Tông nhìn thử xem Vệ Xuyên trâu bò đến thế nào, cảnh tượng đầy phấn khích đó, sao lại không có người xem được?
Đến càng nhiều càng tốt, nếu Nguyệt Linh cũng tới thì lại càng hoàn hảo.
“Với thực lực của hắn ta mà lại đi khiêu chiến với Cơ Ngân ấy hả?”, Lâm Tà nghe xong thì bĩu môi.
Vệ Xuyên mạnh, hắn ta cũng biết điều đó, không phải là hạng ất ơ như
Nghiêm Khang có thể so sánh được, chẳng nói đâu xa, chỉ xét mỗi thiên
cang hộ thể thôi, mỗi lần dùng tới thì đừng nói là Cơ Ngân, cả hắn ta
cũng bị đánh văng.
“Rõ ràng đang muốn ức hiếp người ta mà!”, Tư Không Kiếm Nam nhún vai.
Đúng là hai người bạn chí cốt, nơi nào có náo nhiệt thì luôn luôn có mặt hai người họ, đang đi về phía diễn võ đài.
Phía diễn võ đài đã có rất nhiều người tập trung ở đó, sáng sớm tinh
mơ, sức sống dồi dào không lo tu luyện, cứ thích chạy tới hóng hớt, quan trọng là chuyện này dính tới Cơ Ngân, mấy ngày nay chỉ có hắn là nổi
tiếng nhất.
“Chắc lần này Cơ Ngân sẽ ngã thôi!”
“Lúc Nghiêm Khang khiêu chiến với Cơ Ngân ngươi cũng nói thế, kết quả cả ba người bị hắn đánh tàn phế”.
Còn chưa bắt đầu trận chiến mà quần chúng đã chọn xong vị trí quan
sát, người thích hóng hớt như thế, không tụ lại thì thôi, mỗi lần tập
trung là chắc chắn sẽ có tính toán, mỉa mai, châm biếm, than thở, chậc
lưỡi, đủ cả.
Có rất nhiều người đến, đệ tử mới hay cũ gì cũng có.
Có vài trưởng lão, không biết là vô tình đi ngang hay cố ý đến xem
trò hay, cũng đã chọn xong chỗ ngồi thoải mái, lấy tẩu thuốc ra châm
xoạch xoạch, những vòng khói cứ lượn lờ trên không cứ như chốn bồng lai
tiên cảnh.
Vệ Xuyên cũng đến rồi, hắn ta cầm cây quạt xếp trong tay, áo trắng
bay bay đi từng bước thong thả, tự cho mình một cái nét rất đặc biệt,
tạo cho mình một phong thái với nụ cười trên môi, khiến người ta có cảm
giác được tắm gió xuân, thật ra là đang nghĩ xem nên chơi đùa thế nào
cho ác, dù vậy vẫn không thể giấu đi được vẻ hiên ngang của hắn ta.
Người đến đây hóng hớt nói cũng đúng, hắn ta không phải là đệ tử bình
thường, có tiềm chất chân truyền, không phải là người bọn Nghiêm Khang
có thể so sánh.
“Chào buổi sáng Vệ sư huynh”.
“Ừm”.
Đám người né ra thành một con đường, tiếng chào hỏi vang lên không ngớt.
Vệ Xuyên đáp, tạo nét rất tròn vai, chỉ một chữ ừm đã trả lời cho tất cả, chân bước lên đài, dừng lại, sống lưng thẳng như chưa từng được
thẳng, giống hệt tấm bia đá cao, cộng thêm khí chất ngọc thụ lâm phong
khiến rất nhiều nữ đệ tử phải sáng rực hai mắt.
“Đánh cảnh giới Chân Linh mà cũng làm cho rầm rộ thế”.
Lâm Tà lại bĩu môi, đúng là chẳng biết tên này cảm thấy mình hơn người chỗ nào.
Nhưng nói đi phải nói lại, Vệ Xuyên cũng có tư cách đó, ít nhất thì hắn ta cũng đánh không lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT