“Nói thì nói”.
Hán Triều “hừ” một tiếng, sau cùng không nén
được lửa giận nữa, hắn ta đứng bật dậy, mỉm cười nhìn Thanh Dao: “Tại
sao đêm qua tới phòng của hắn, hai cửa đều không đi, còn trèo cửa sổ?
Lén lút như thế, chẳng phải vì làm chuyện gì thẹn với lòng sao?”
Hắn ta với nói ra, Thanh Dao lập tức hiểu ngay.
Hóa ra đây mới là mấu chốt của vấn đề! Chẳng trách Hán Triều vừa tới là đã nhắm vào Triệu Bân, nói năng còn giương cung bạt kiếm, lôi cả cô ấy
vào, chắc là vì nhìn thấy cảnh kia rồi nghi ngờ hai người đang làm gì
đó.
Nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Đây là
những gì viết trên mặt Triệu Bân, nửa đêm nửa hôm, có cửa không đi lại
trèo cửa sổ, đã vậy trai đơn gái chiếc bên nhau, ai nhìn thấy mà không
hoài nghi!
Vở kịch này đặc sắc ghê.
Hai ông già của
thành Vong Cổ không khỏi cảm thán, chắp tay hóng chuyện hay, quả nhiên
không làm họ thất vọng, có niềm vui bất ngờ thật đây nè!
Còn người già từ hai tòa thành khác đã xanh cả mặt.
Phen này họ đến đây, một là vì đuổi theo tài vật bị đánh cắp, hai là vì Cô Lang, ba là vì cầu hôn, vừa mới nói chuyện với thành chủ Thanh Phong xong đã xảy ra chuyện này?
Có ý gì đây, bảo thiếu thành chủ của chúng ta nhặt đôi giày rách à?
Thần thái đặc sắc nhất phải là Vũ Văn Hạo, ngay trước đó hắn ta còn
mừng thầm vì biểu hiện của mình, mà ngay lúc này đây vẻ vui mừng của hắn biến thành phẫn nộ.
Nửa đêm nửa hôm? Trèo cửa sổ? Cô nam quả nữ?
Được lắm! Cái gì cần có, hai người không thiếu nửa điều.
“Dao Nhi”.
Thành chủ Thanh Phong trầm giọng gọi, ngó lơ hết những người khác, chỉ
nhìn con gái Thanh Dao của mình, thần thái đã khó coi vô cùng, chuyện
này lặng lẽ nói với nhau còn được, thể diện vẫn còn, chứ lôi ra nói
trước đám đông thế này, thể diện của ông ta mất hết rồi, còn có chuyện
xấu hổ thế này thật à?
“Chỉ là bạn cũ, ngoài ra, không có gì khác”.
Thanh Dao hờ hững đáp, dường như không định giải thích vì cũng không giải thích rõ ràng được.
Cũng trách cô ấy, trèo cửa sổ làm gì chứ.
“Tiền bối minh giám, tuyệt đối trong sạch!”, Triệu Bân ho khan một tiếng.
Trời đất chứng giám, hai người thực sự không có gì.
“Hay cho câu tuyệt đối trong sạch”, Hán Triều cười khẩy: “Nửa đêm nửa
hôm trèo cửa sổ, lén lút như thế, nếu không có chuyện gì bất chính, quỷ
cũng không tin”.
“Hán Triều!”
Thanh Dao khẽ quát, khí thế lập tức trở nên sắc bén.
Mẹ kiếp, tức quá mà.
Rõ ràng bản thân trong sạch mà bị người ta điên đảo thị phi, đúng là
đáng hận. Ở ngay trong phủ thành chủ mà còn dám nói thế này, nếu để hắn
ta ra ngoài truyền bá lung tung thì không biết sẽ thế nào nữa. Vấn đề là chuyện này liên quan gì đến hắn ta.
“Làm cũng làm rồi, không cho người khác nói gì?”
“Cũng phải khen thành chủ Thanh Phong gia giáo quá tốt, hôm nay được mở rộng tầm mắt ghê”.
“Ở nhà mình, chậc chậc chậc!”
Hán Triều không ngừng cảm thán, hết câu này đến câu khác, châm chọc và
chế giễu đến mức độ không còn giữ thể diện cho nhau, chỉ thiếu mỗi câu
gian phu dâm phụ thôi.
Cũng phải, còn cần thể diện làm gì nữa.
Đây là phủ thành chủ, chứ nếu ở nhà hắn ta, chắc hắn ta đã giết người từ lâu rồi.
“Ngươi!”
Thanh Dao vung kiếm mà chỉ, tức đến mức cơ thể run rẩy.
“Thiếu thành chủ, nói năng cẩn thận”.
Thái độ của Triệu Bân cũng lạnh như băng, nói đi cũng phải nói lại, dù
là thế thật cũng liên quan gì đến hắn ta đâu! Chế nhạo người khác như
vậy, đúng là ngứa miệng quá mà!
“Hỗn xược!”
Hai ông
già của thành Thương Lan “hừ” một tiếng, ai cũng đứng dậy chắn trước mặt Hán Triều, khí thế hung hãn ép Thanh Dao và Triệu Bân phải lùi về sau.
“Đây là phủ thành chủ Thanh Phong”.
Thành chủ Thanh Phong nhẹ nhàng đáp, khí thế của ông ta mới thực sự bá
đạo, cưỡng chế đè nén hai ông già, ánh mắt sắc bén tràn ngập ý lạnh.
Trước mặt ta mà dám ra tay với con gái ta, ai cho các ngươi bản lĩnh đó? Cho dù con bé có sai cũng phải do ta tới trừng phạt, những kẻ từ thành
khác đến, các ngươi là cái thá gì.
Uỳnh! Đùng!
Hai ông già Thương Lan khẽ “hừ”, đến cả hai ông già thành Xích Dương cũng đồng
loạt ra khỏi chỗ ngồi, bốn người liên thủ mới miễn cưỡng chặn được khí
thế của thành chủ Thanh Phong. Cùng là đỉnh cao của cảnh giới Huyền
Dương nhưng thành chủ Thanh Phong mới thực sự mạnh và đáng sợ.
Người không nhúc nhích chỉ có hai ông già thành Vong Cổ.
Hai người này ngồi vững như núi Thái Sơn, vẫn trong tâm thế hóng chuyện.
Đã bảo này, chuyến đi này không uổng.
Vở kịch hay này cũng thật bổ mắt, đâu chỉ là bất ngờ chứ!
Ừm, thư thái lắm.
“Yên Thiên Phong, chuyện này, ngươi phải có một lời giải thích với ta”.
Yên Thiên Phong nói năng càng bình thản thì khí thế càng mạnh, đã đến mức độ gió lớn nổi lên.
“Hai ta có liên hôn”.