Cô ta chuyển tầm mắt, đưa một vật cho Mục Thanh Hàn, đó là một chiếc
hộp ngọc, giọng nói dịu dàng trong trẻo: “Huyết mạch bị ngủ quên quá lâu cũng không phải là chuyện tốt”.
“Cảm ơn sư phụ”, Mục Thanh Hàn vội vàng nhận lấy.
Nhìn xem! Có thể vào Thiên Tông này đều không phải là người mờ nhạt,
hoặc là người có tư chất mạnh mẽ, hai là bối cảnh khổng lồ, cũng có thể
là huyết mạch bất phàm, Mục Thanh Hàn chính là dạng thứ ba, có một huyết mạch đặc biệt mà cả Triệu Bân cũng không nhận ra, nhưng Vân Yên là sư
phụ nên tất nhiên là biết.
Bên này, Triệu Bân đã ngồi xếp bằng để mở bí tịch ra.
“Thiên nhãn trói buộc”.
Tiệu Bân trông thấy bốn chữ cực kỳ to đập thẳng vào mắt.
Nhìn là biết ngay đó chính là một loại cấm thuật, là loại cầm thuật cần dùng đến thiên nhãn mới có thể thực hiện được.
“Bí pháp tốt thật”.
Hai mắt Triệu Bân trở nên rực rỡ, cứ cười mãi không ngừng.
Những bí pháp cần dùng đến thiên nhãn để thực hiện đều có hiệu quả
tấn công bất ngờ, giống như ảo thuật của hắn, lần nào cũng thành công,
chỉ cần chạm một ánh mắt với hắn thôi sẽ bị đẩy vào ảo cảnh ngay, cầm
thuật của thiên nhãn cũng có thể tập kích bất ngờ như thế, không cần kết ấn, chỉ cần dùng đồng lực là được.
Dưới ánh nên, hắn chìm vào trong tâm thức, tĩnh tâm tìm hiểu.
Thiên phú của hắn rất cao, có ưu thế trong việc học hỏi bí thuật, chỉ cần học là biết.
Nhưng lần này thì hoàn toàn khác.
Sau khi tìm hiểu thật lâu thì đôi mày đang giãn chợt nhíu lại, ý cười bên môi cũng biến mất không còn nữa, có lẽ đã gặp phải khó khăn, thậm
chí hắn còn không thể hiểu được sự ảo diệu của bí tịch, cứ bị kẹt ở một
ngã rẽ.
Không biết qua bao lâu mới nghe thấy hắn thì thào tự lẩm bẩm.
Nghiên cứu đến hơn nửa đêm, cuối cùng hắn cũng đưa ra kết luận như thế.
Bí tịch thiên nhãn rõ là treo đầu dê bán thịt chó, rõ ràng ghi là
thiên nhãn trói buộc, nhưng lại không phải là bí pháp thiên nhãn, đó chỉ là cấm thuật bình thường, có lẽ đã bị người ta đánh tráo, khoác thêm
một lớp vỏ bí tịch thiên nhãn.
Nói trắng ra, đây chỉ là một cái bẫy.
Sắc mặt Triệu Bân hơi đen.
Phải là người nào… Mới nhàm chán đến thế, một bộ bí tịch bình thường
lại gắn mác thiên nhãn vào, hại hắn nghiên cứu lâu như thế, đến giờ chỉ
nhận được bất ngờ thế này.
Theo hắn đoán, có lẽ Thanh Dao cũng không biết.
Bí thuật này, chỉ có người sở hữu thiên nhãn mới có thể tìm ra sơ hở.
Không phải là Thanh Dao thì sẽ là một người khác.
Nhưng không cần biết là ai thì có lẽ mục đích đều giống nhau hết cả.
Bí tịch bình thường không thể bán được giá tốt.
Nhưng nếu đắp thêm một lớp bí tịch thiên nhãn thì sẽ khác rồi, giá trí
có thể tăng lên gấp chục, gấp trăm lần. Để kiếm được tiền, bóp méo sự
thật một chút cũng là điều dễ hiểu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT