"Cô rốt cuộc là ai? Tại sao cô lại muốn giúp đỡ tôi? Cô không sợ tôi liên lụy đến cô hay sao?"
Thẩm Quân Dao nuốt ực nước bọt một tiếng, lặng lẽ chờ đợi câu trả lời của người kia.
Nhưng có vẻ như cô ấy không muốn trả lời thì phải, Thẩm Quân Dao đợi mãi, đợi mãi, nhưng đáp lại cô vẫn chỉ là sự im lặng mà thôi! Cô cảm thấy hơi thất vọng, nhưng cũng chẳng hề lên tiếng oán than! Có vẻ như người đó không muốn để cho Thẩm Quân Dao biết mình là ai, nên mới không nói.
Thẩm Quân Dao cũng hoàn toàn thông cảm cho cô ấy.
Có lẽ cô ấy làm vậy là không muốn để cho Trác Du Hiên phát hiện ra việc người đó âm thầm giúp đỡ cô, lại có thể dám làm trái mệnh lệnh của Trác Du Hiên hắn.
Tuy hôm đó Thẩm Quân Dao nửa tỉnh nửa mê, nhưng cô vẫn nhận ra cô ấy chính là người bôi thuốc cho cô hôm ấy.
Thẩm Quân Dao vô cùng cảm kích người ấy, không những giúp đỡ cô trong lúc cô khó khăn, tuy đó chỉ là một việc vô cùng nhỏ, mà bây giờ cô ấy còn lén lút đưa cơm đến đây cho cô hàng ngày nữa.
Nhưng chính vì như vậy đã khiến cho Thẩm Quân Dao cực kỳ lo sợ Nỗi sợ ấy cứ vô thức dâng lên ở trong tâm cô suốt mấy hôm nay! Cô sợi Thẩm Quân Dao chính là sợ nếu như Trác Du Hiên phát hiện ra chuyện này, đến lúc đó sẽ như thế nào? Thẩm Quân Dao chắc chắn sẽ bị Trác Du Hiên trừng phạt nặng hơn nữa.
Không những thế, còn khiến cho người phụ nữ kia bị liên lụy. .
Ngôn Tình SắcMột mình Thẩm Quân Dao chịu thì thôi đi, cô tuyệt đối không thể để cho ân nhân của mình bị liên lụy vì cô như vậy được.
Thấy bên ngoài im lặng một lúc lâu, Thẩm Quân Dao không kìm được mà lên tiếng gọi người kia.
Cô đột nhiên cảm thấy buồn cười, có lẽ người ấy đã đi rồi, vậy mà Thẩm Quân Dao vẫn còn cố chấp muốn hỏi, chẳng lẽ cô đang muốn nói chuyện với không khí hay sao? "Cô à, cô còn ở ngoài đó không?"
"Cô Thẩm, tôi vẫn ở đây, chưa đi đâu đâu!"
Nghe thấy tiếng đáp lại của người phụ nữ kia, Thẩm Quân Dao mới thở phào một hơi.
Cô còn tưởng räng cô ấy gặp chuyện gì rồi cơ chứ.
Cũng may, là không có chuyện gì xảy ra, nếu không Thẩm Quân Dao sẽ ân hận cả đời mất.
"Cô Thẩm, có phải là cô cần gì không? Để tôi đi lấy giúp cô"
"Không, không cần đâu.
Tôi không cân gì cả.
Cô bận thì cứ đi làm việc của mình đi, đừng lo cho tôi: Thẩm Quân Dao ngay lập tức từ chối lời đề nghị của người phụ nữ tốt bụng kia.
Với cô, như vậy là đủ rồi.
Hơn nữa, cô ấy không thể bị liên lụy vì cô được.
Tránh để cho Trác Du Hiên phát hiện ra thì tốt nhất là không nên nhờ cô ấy giúp đỡ quá nhiều.
"Cô cứ yên tâm, tôi chờ cô ăn xong rồi đem bát đi rửa một thể.
Tránh tình trạng để cho người khác phát hiện ra""
Thẩm Quân Dao gật đầu, cô "ừm"
một tiếng.
Lời của cô ấy nói cũng có lý, như vậy sẽ không để cho người khác phát hiện ra.
"Mà cô này, tôi có thể hỏi cô một chuyện được hay không?"
"Cô Thẩm có gì muốn hỏi thì cứ hỏi đi!"
Sau khi tiếng nói của người phụ nữ kia truyền vào từ bên ngoài, xuyên qua cánh cửa đang đóng chặt lại, đang giam giữ Thẩm Quân Dao trong căn phòng tối tăm kia, Thẩm Quân Dao mới e dè cẩn thận hỏi người phụ nữ tốt bụng ấy.
"Cô có thể cho tôi biết tại sao cô lại giúp tôi không? Mọi người ai cũng không thích tôi, có khi còn chẳng thèm nhìn tôi lấy một cái, vậy thì tại sao cô lại tốt bụng giúp đỡ tôi như vậy?"
Bên ngoài tĩnh lặng một lát, rồi một tiếng cười khẽ ập đến, len lỏi qua những khe hở vô cùng nhỏ qua cánh cửa.
"Tôi giúp cô, bởi vì tôi vẫn còn là người, vẫn còn có nhân tính.
Tôi biết cậu chủ không thích cô, thậm chí còn hận cô, việc tôi duy nhất có thể làm lúc này chỉ có thể là âm thầm giúp đỡ cô như vậy thôi."
Hai mắt của Thẩm Quân Dao rưng rưng nước mắt! Cảm ơn cô! Cảm ơn vì đã thương xót một kẻ hèn mọn như tôi! Thẩm Quân Dao không biết phải báo đáp người ấy thế nào nữa ngoại trừ hai lời cảm ơn ríu rít và sâu sắc ở trong lòng mình mà thôi.
Hóa ra, trên đời này, vẫn còn có những người quan tâm đến cô, mặc dù hai người chỉ là người dưng nước lã, nhưng có khi tình cảm còn sâu sắc hơn là tình thân.
Thẩm Quân Dao vô cùng cảm động nói với người phụ nữ kia.
Nhưng trong âm thanh phát ra từ miệng cô vẫn chất chứa một nỗi lo lắng vô cùng lớn, cô là đang lo cho người ấy.
Cô sợ vì cô mà khiến cho cô ấy bị Trác Du Hiên trách phạt.
"Nhưng cô cứ giúp tôi như vậy, lỡ để cho cậu chủ của cô phát hiện ra thì sao? Cô không sợ bị trách phạt à mà dám liều mạng giúp đỡ một kẻ không danh không phận bị người khác coi thường như tôi chứ?"
Tiếng cười khe khẽ lại một lần nữa truyền đến, người kia vô cùng thản nhiên đáp lại câu hỏi của Thẩm Quân Dao, âm thanh không hề mang theo một chút sợ sệt, lời nói vô cùng hiên ngang.
"Tôi không hề làm việc gì trái với lương tâm của mình, làm sao tôi lại cảm thấy sợ cơ chứ? Cho dù để cậu chủ phát hiện ra chuyện này, muốn đuổi việc tôi, tôi cũng chấp nhận.
Tôi muốn sống đúng với cuộc sống mà mình mong muốn."
Nói là như vậy nhưng Thẩm Quân Dao vẫn cảm thấy cực kỳ lo lắng cho người phụ nữ ấy.
Cô ấy không sợ, nhưng cô sợ.
Lỡ như bị Trác Du Hiên phát hiện ra, rồi đuổi việc cô ấy, đến lúc đó, Thẩm Quân Dao còn mặt mũi nào để nhìn người ta cơ chứ? Những ngày tháng tiếp theo đó trôi qua vô cùng bình yên! Nhưng đó cũng chính là báo hiệu cho một cơn bão vô cùng lớn chuẩn bị diễn ra! Không hiểu vì sao, mấy ngày nay, trong lòng của Thẩm Quân Dao vẫn cứ luôn thấp thỏm không yên, nhất là lúc người phụ nữ kia mang thức ăn đến cho cô.
Hàng ngày, vào đúng giờ này, người ấy đều đưa cơm đến cho cô.
Và hôm nay cũng vậy! Người phụ nữ kia đang loay hoay đẩy hộp cơm cùng một ly nước vào bên trong phòng của Thẩm Quân Dao, nhưng lại không hề chú ý đến mọi thứ ở xung quanh mình.
Gô ấy vội vàng đi đến đây mà không hề để ý có một người đã đi theo Sau lưng mình từ lâu.
Trác Du Hiên đã đứng ở đó, hẳn ta muốn xem xem người phụ nữ này muốn làm gì.
Cho Tới khi hộp cơm chuẩn bị được đẩy vào qua một khe hở nhỏ thì Trác Du Hiên mới đi tới gần chỗ cô ta, giọng nói hắn lạnh lẽo như băng vang lên.
"Cô gan cũng to lắm nhỉ, cô lại dám làm trái lời của tôi, dám giúp đỡ cho con tiện nhân đang bị nhốt ở trong kia hả?"
Người phụ nữ kia thấy sau lưng mình toả ra một luồng khí lạnh.
Cô cũng hoàn Toàn nhận ra Trác Du Hiên đã phát hiện ra chuyện này.
Thế nên, cô cũng chỉ bị mất bình tĩnh trong chốc lát, nhưng rất nhanh sau đó, vẻ mặt của của người giúp việc ấy cũng đã nhanh chóng trở lại như cũ.
Sau khi đẩy hộp cơm vào trong cho Thẩm Quân Dao, người phụ nữ kia mới quay người lại, để cho Trác Du Hiên nhìn thấy mặt mình.
Cô cũng không hề sợ việc Trác Du Hiên phát hiện ra chuyện này, cô chỉ là trẻ mồ côi, không có gia đình, được Trác gia mua về, thế nên cô cũng chẳng lấy làm sợ hãi.
"Thưa cậu chủ, tôi không thấy những gì mình làm là sai cả.
Tôi không hiểu tại sao lại không được giúp cô ấy, trong khi cô ấy đã bị nhốt trong đó lâu như vậy?"
Bị chính hạ nhân của mình chất vấn, Trác Du Hiên vô cùng bực tức nhưng lại không thể làm gì.
Gan của người này cũng thật lớn, đám làm trái lời hắn như vậy.
Hắn trừng mắt nhìn người phụ nữ kia.
"Cô chỉ là một hạ nhân ở nơi này, tôi là chủ, lời của tôi nói, cho dù thế nào cô cũng phải nghe theo, cấm được phép quay lại chất vấn tôi.
Nhiệm vụ của cô chỉ là thi hành mệnh lệnh thôi"