Khoé môi của Trác Du Hiên hơi nhếch lên, khuôn mặt lộ rõ sự khinh bỉ.

Mi tâm của Trác Du Hiên hẳn hơi giật giật.

Người phụ nữ này, đến lúc này mà vẫn không chịu thừa nhận hay sao? Quả nhiên là người đàn bà thâm hiểm mà.

Giọng nói lạnh lẽo của Trác Du Hiên phát ra mang theo vài phần giễu cợt.

Trác Du Hiên như là đang muốn xỉa xói, chế giễu người con gái đáng thương ở trước mặt của hẳn vậy.

"Thẩm Quân Dao, tôi thật không ngờ da mặt của cô nó lại dày đến mức này đấy! Đã đến nước này rồi mà cô vẫn còn cố tiếp tục diễn, cô vẫn cố tình không chịu thừa nhận hay sao? Cô không hiểu tôi đang nói gì thật hay là cố tình không hiểu đấy?"

Trác Du Hiên hơi dừng lại một lúc, hẳn đưa mắt liếc xéo Thẩm Quân Dao một cái rồi tiếp tục nói.

Giọng nói lạnh lẽo của Trác Du Hiên thật khiến cho người ta cảm thấy lạnh toát cả sống lưng.

"Tại sao trên đời này lại có loại phụ nữ như cô chứ? Được, cô không hiểu, vậy thì để tôi nói cho cô hiểu, Thẩm Quân Dao!"

Trác Du Hiên tiến lại gần nơi mà Thẩm Quân Dao đang ngồi co do tại đó, ánh mắt sắc lạnh khiến cho người ta cảm thấy phải run sợ nhìn chằm chằm lên người của Thẩm Quân Dao, không hề rời mắt.

Trác Du Hiên nghiến nghiến lợi, dường như sức chịu đựng của hẳn đã đi đến giới hạn của mình! Đối diện với cái ánh mắt kia của Trác Du Hiên, đột nhiên một sự sợ hãi dâng lên ở trong lòng của Thẩm Quân Dao.

Một sự sợ hãi đến tột độ.

Nhìn gương mặt hiện lên rõ sự nguy hiểm kia của Trác Du Hiên, Thẩm Quân Dao có thể mơ hồ cảm nhận được sống lưng của mình đột nhiên lạnh toát.

Cả người của cô bỗng dưng đổ đầy mồ hôi lạnh, khiến cho thân thể của Thẩm Quân Dao không ngừng run lên.

Hai bả vai run rẩy kia của Thẩm Quân Dao vô tình đập vào mắt của Trác Du Hiên, khoé môi của hắn ta hơi nhếch lên.

Sâu trong ánh mắt kia của Trác Du Hiên, một sự khinh bỉ toát ra, ai cũng có thể cảm nhận được.

"Thẩm Quân Dao, loại phụ nữ thấp hèn chẳng khác gì con điếm ngoài kia như cô đừng có tỏ cái thái độ mình bị oan ức như thế kia ra trước mặt tôi! Con mẹ nó, cô nghĩ làm như vậy sẽ khiến cho tôi động lòng hay sao? Màn kịch của cô nên dừng lại được rồi đấy"

"Mấy cái thứ này không dễ dàng qua mắt được tôi đâu!"

Trác Du Hiên đay nghiến nhìn Thẩm Quân Dao.

Mẹ nó, Trác Du Hiên đột nhiên muốn chửi thề.

Hắn chưa từng gặp người phụ nữ nào mặt dày, trơ trên đến như thể này cả.

Trác Du Hiên hắn đã nói như thế này rồi mà vẫn không chịu thừa nhận.

Xem ra lá gan của Thẩm Quân Dao thật sự không hề nhỏ một chút nào.

Thẩm Quân Dao cản chặt môi, cô cố gắng không để bản thân của mình bật ra những tiếng nức nở đầy đau đớn kia.

Cô không muốn để Trác Du Hiên nói bản thân của mình giả tạo, hay chỉ là loại phụ nữ thấp hèn.

Đaul Đau quát Thẩm Quân Dao cảm thấy trái tim của mình cứ như bị ai đó bóp nghẹt lại vậy! Đau đớn vô cùng! Đau như muốn ngừng thở vậy! Lúc này, Thẩm Quân Dao chỉ muốn bản thân của mình chết quách đi cho xong, như thế, có lẽ cô còn cảm thấy hạnh phúc hơn rất nhiều so với việc ngồi đây chịu những lời sỉ nhục cay độc nhất phát ra từ miệng của Trác Du Hiên, người đàn ông mà Thẩm Quân Dao cô yêu nhất.

Bị chính người đàn ông mình yêu nhất dùng những lời lẽ cay độc nhất, không thương tiếc sỉ nhục mình như vậy, còn gì đau đớn hơn cơ chứ? Thẩm Quân Dao cô rốt cuộc đã làm gì sai? Cô rốt cuộc đã đắc tội với ai, mà giờ Thẩm Quân Dao cô lại rơi vào cảnh tượng đau đớn đến như thế cơ chứ? Ai đó làm ơn cho cô biết đi, cô đã làm sai chuyện gì? "Diễn, Thẩm Quân Dao, không phải cô thích diễn lắm sao? Có giỏi cô tiếp tục diễn đi! Để xem tôi có lột được bộ mặt thật kinh tởm của cô hay là không?"

Bỗng nhiên, Trác Du Hiên đưa tay siết chặt lấy chiếc cằm xinh đẹp kia của Thẩm Quân Dao một lực thật mạnh, khiến những vết đỏ ửng lần lượt xuất hiện ở xung quanh chiếc cằm.

Khuôn mặt của Thẩm Quân Dao bỗng nhăn nhó lại vì đau đớn.

Khuôn mặt của Thẩm Quân Dao bị cánh tay đã nổi đầy gân xanh của Trác Du Hiên hơi nâng lên, hẳn ta nhẹ nhàng quan sát, đánh giá gương mặt của người con gái này.

Xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng lòng dạ chẳng khác gì một con rắn độc cả.

Cánh tay của Trác Du Hiên siết chặt đến mức khiến cho một giọt nước mắt khẽ rơi ra từ trên khoé mi của Thẩm Quân Dao.

Tiếng nức nở phát ra từ miệng của Thẩm Quân Dao nghe sao thật là thê lương.

"Trác Du Hiên, em thật sự không hiểu anh đang nói gì cả! Từ lúc nãy anh cứ nói em đang diễn kịch, em thật sự không hiểu anh đang nói cái gì cả"

Bỗng dưng, khuôn mặt của Trác Du Hiên bỗng dưng thay đổi, trông thật là đáng sợ.

Ánh mát của Trác Du Hiên bỗng dưng đỏ ngầu, một vài tia máu đỏ hân lẽn trông võ cùng đáng Sợ! Dường như, Trác Du Hiên đã bắt đầu cảm thấy tức giận.

Cánh tay của Trác Du Hiên hắn bỗng siết mạnh cằm của Thẩm Quân Dao, khiến cho cô càng cảm thấy đau đầu hơn.

Gân xanh nổi lên trên khắp trán và cánh tay của Trác Du Hiên hẳn, trông vô cùng ghê rợn, thật khiến cho người ta cảm thấy rợn tóc gáy.

Giọng nói khàn khàn phát ra từ miệng của Trác Du Hiên mang theo sự tức giận cực kỳ cùng với sự ghê tởm như không muốn nói vậy.

Trác Du Hiên gảm lên, trông hắn lúc này chẳng khác gì một con thú dữ vậy.

"Thẩm Quân Dao, cô đúng là loại phụ nữ trơ trẽn, loại phụ nữ lăng loàng, không biết xấu hổ.

Những con điểm thấp hèn ngoài kia còn cao quý hơn là loại phụ nữ như cô đấy! Cô còn cố tình tỏ vẻ ngây thơ hay sao? Chẳng phái cô vì muốn lấy được sự thương hại từ tôi, nền cö mới giả vờ ngất hay sao? Công nhận là cô diễn giống thật lắm đấy, nhưng với hạng phụ nữ tham tiền như có, làm sao có thể qua mắt được tôi cơ chứ? Cô định giả vờ đổ bệnh, để tôi cảm thấy thương hại cho cô.

Rồi quan tâm cô nhiều hơn có phải hay không? Cô [ầm rồi, cho dù cô có diễn giống như thế nào đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không tin đâu.

Cô như vậy thì làm sao có thể bị bệnh được cơ chứ? Nếu tôi không dìm cái đầu bẩn thỉu này của cô vào trong nước, chắc có lẽ cô vẫn sẽ tiếp tục diễn nhỉ? Mà Thẩm Quân Dao này, tôi nhắc cho cô nhớ, cho dù cô có bị bệnh thật đi chăng nữa, tôi cũng chẳng thèm để mắt đến loại phụ nữ không bằng một con điếm như cô đầu.

Thế nên đừng có tốn công vô ích muốn lấy sự thương hại từ phía tôi nữa.

Không bao giờ có chuyện đó đâu! Tôi nhắc lại cho cô nhớ, Thẩm Quân Dao, người phụ nữ tôi yêu duy nhất trên đời này chỉ là Thẩm Sơ Vũ.

Tôi sẽ không bao giờ yêu cái loại phụ nữ thấp hèn như cô đâu.

Nên đừng có mơ mộng đến việc muốn tôi yêu cô nữa! Loại phụ nữ không bảng con điểm như cö không xứng để tôi để mắt tới, huống chỉ là yêu!"

Có lẽ trong cơn tức giận đến đỉnh điểm kia, Trác Du Hiên đã nói ra những lời lẽ cực kỳ khó nghe, vô cùng cay độc nhất.

Giọng nói của Trác Du Hiên đầy uy hiếp, cảnh cáo, cùng với sự giễu cợt.

Trác Du Hiên liệu có biết rằng, Thẩm Quân Dao đã đau như thể nào hay không? Thẩm Quân Dao không thể nhịn được nữa, những giọt nước mắt rơi như mưa, chảy dài trên khuôn mặt của cô.

Thẩm Quân Dao có thể nghe thấy tiếng trái tim của mình đang vỡ vụn ra thành từng mảnh, đau đớn vô cùng.

Trác Du Hiên, tại sao có thể nhẫn tâm, độc ác đến mức này cơ chứ? Tiếng khóc nức nở cực kỳ nhỏ phát ra từ miệng của Thẩm Quân Dao đang không ngừng run rẩy.

Dường như Thẩm Quân Dao đang cố dậy giải thích, cố gắng thanh minh cho bản thân của mình.

"Trác Du Hiên, em không có! Em không hê muốn làm như vậy! Em thật sự cảm thấy mệt, chứ em không hề diễn kịch!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play