Đúng mười lăm phút sau, Thẩm Quân Dao bước chân ra khỏi phòng tắm, trên người cô chỉ mặc một bộ quần áo cực kì mỏng.
Mà hiện giờ, cả người của Thẩm Quân Dao đang run lên cầm cập, hình như là đang rất lạnh.
Sắc mặt đã trắng nay lại càng trắng hơn, đôi môi ngày trở nên đen hơn, không còn một giọt máu nào trên đó.
Thẩm Quân Dao ngồi co do lại một góc, cô đưa hai cánh tay gầy gò đang không ngừng run rẩy kia ôm chặt lấy thân thể đang không ngừng run rẩy kia của mình, hy vọng giảm bớt được một phần nào cái lạnh.
Cô lạnh đến mức chỉ như muốn chết đi vậy.
Hai cánh môi tím tái của Thẩm Quân Dao khẽ run lên, hai mắt của cô hoàn toàn mơ hồ, không nhìn rõ được cảnh tượng ở trước mắt mình nữa.
Lạnh! Lạnh quá! Hình như là Thẩm Quân Dao đã bị cảm lạnh rồi.
Cũng đúng thôi, đã say nắng, không được nghỉ ngơi, lại phải làm việc quần quật như vậy, rồi phải tắm nước lạnh, làm sao mà không bị cảm lạnh cho được cơ chứ? Thẩm Quân Dao càng ngày càng cảm thấy lạnh, cô đường như hoàn toàn mất đi ý thức, không nhận ra những gì đang diễn ra ở xung quanh mình nữa rồi.
Hai mắt của cô nặng trĩu, cô thật sự rất muốn nhắm mắt lại, ngủ một giấc thật dài, thật dài, không bao giờ tỉnh lại nữa.
Không biết cho đến khi nào, trước mặt của Thẩm Quân Dao hoàn toàn bao phủ một màu đen, thân thể của cô vẫn hơi run lên.
Trác Du Hiên sau khi ăn cơm xong, hắn cho người giúp việc dọn đẹp sạch sẽ bát đũa rồi đi lên phòng.
Khi Trác Du Hiên vừa mới bước vào căn phòng này, cảnh tượng đập vào mắt của Trác Du Hiên hắn chính là cả người của Thẩm Quân Dao đang nằm dưới đất, cả người không ngừng run rẩy, hai mắt thì nhảm chặt lại.
Trác Du Hiên bước đến chỗ của Thẩm Quân Dao, ngồi xuống.
Hắn đưa cánh tay lay lay người của Thẩm Quân Dao, giọng nói lạnh lùng phát ra từ miệng hẳn.
"Thẩm Quân Dao!"
"Thẩm Quân Dao, cô lại dở trò gì đây hả? Mau đứng dậy mau!"
Trác Du Hiên liên tục đánh mạnh lên gương mặt trắng bệch của Thẩm Quân Dao, như là Trác Du Hiên đang điên tiết lên khi nhìn thấy Thẩm Quân Dao như vậy.
Trác Du Hiên cứ liên tục đánh, hắn cho răng như vậy Thẩm Quân Dao sẽ cảm thấy đau rồi sẽ tỉnh lại.
Nhưng không! Người con gái thân thể đang không ngừng run rẩy kia hai mắt vẫn nhắm chặt lại, đôi mi không kìm được mà run lên.
Hai tay của Thẩm Quân Dao vẫn ôm lấy thân thể gầy gò kia của mình, như là đang muốn phòng vệ vậy.
Khuôn mặt trắng bệch của Thẩm Quân Dao co rúm lại, dường như là cô vẫn cảm thấy rất sợ hãi, mặc dù là Thẩm Quân Dao đã chìm vào một giấc ngủ sâu rồi.
Gương mặt của cô mang đầy nỗi tuyệt vọng, trên đó một vài giọt nước mắt còn khế rơi ra.
Trác Du Hiên vỗ mạnh lên gò má của Thẩm Quân Dao một cách cực kỳ thô bạo, in lên đó một vết đỏ ửng do năm ngón tay của Trác Du Hiên để lại trên đó.
Khoé miệng của Trác Du Hiên cứ liên tục phát ra âm thanh.
"Thẩm Quân Dao, có phải là cô lại ngứa đòn rồi hay không? Cô diễn kịch như thế này cho ai xem hả? Cô không qua được mắt của tôi đâu Thẩm Quân Dao.
Tốt nhất là cô mau chóng mở mắt ra cho tôi!"
"Thẩm Quân Dao, cô đừng có nghĩ làm như vậy sẽ lấy được lòng thương hại của Trác Du Hiên tôi.
Cũng công nhận là cô diễn giỏi thật đấy, mọi người có thể tin cô bị bệnh, nhưng trò mèo này của cô không qua được mắt của tôi đâu."
Ánh mắt sắc lạnh của Trác Du Hiên vẫn nhìn chằm chằm lên gương mặt nhợt nhạt, đôi môi thì tím tái của người con gái đang nằm trước mặt mình.
Giọng nói của Trác Du Hiên phát ra cực kì là lạnh lùng, cực kỳ là tàn nhẫn.
Trác Du Hiên đánh lên gương mặt của Thẩm Quân Dao như thế nào đi chăng nữa, nhưng hai mắt của Thẩm Quân Dao vẫn khép lại không chịu mở ra.
Trác Du Hiên dường như là đã bị chọc giận, cánh tay của hắn túm chặt lấy tóc của Thẩm Quân Dao, nâng gương mặt của cô lên.
"Thẩm Quân Dao, tôi khuyên cô, đừng có diễn nữa.Cho dù cô có điên một cách chân thực như thế nào đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cô đâu.Mở mắt ra cho tôi, cô mau mở mắt ra, nếu không đừng có trách tôi!"
Đã đến nước này rồi, Trác Du Hiên vẫn cho rằng là Thẩm Quân Dao đang diễn kịch hay sao? Hắn không hề nhận ra rằng, từng hơi thở của người con gái đang ở trước mặt hắn mỗi lúc một yếu dân ư? Thẩm Quân Dao đã sắp mất mạng đến nơi rồi, vậy mà Trác Du Hiên vẫn cho rằng cô là đang diễn kịch hay sao chứ? Trái tim của Trác Du Hiên, quả thật được tạo nên từ sắt đá.
Cho nên hẳn mới không cảm thấy một chút xót xa nào cho người vợ đáng thương kia của hẳn cả.
Trác Du Hiên hẳn còn cho là Thẩm Quân Dao vì muốn lấy lòng thương hại của Trác Du Hiên hản mà diễn kịch đến như vậy nữa kìa.
Trong lòng của Trác Du Hiên hắn luôn cho rằng, Thẩm Quân Dao là một người phụ nữ độc ác, không màng danh lợi, vì đạt được mục đích mà bất chấp thủ đoạn như vậy.
Trác Du Hiên một mực khẳng định rằng, Thẩm Quân Dao chỉ là đang đóng kịch cho hắn xem mà thôi.
Người phụ nữ này chắc chắn vì muốn Trác Du Hiên hắn dành cho cô ta một chút lòng thương chứ gì? Rồi từ đó, Thẩm Quân Dao sẽ dần dần ham muốn nhiều hơn, đến cả cái gia sản to lớn của nhà họ Trác này.
Trong tâm trí của Trác Du Hiên hiện giờ, hắn chính là cho rằng như vậy đấy.
Vì thế, Trác Du Hiên nhất định sẽ không để cho người phụ nữ độc ác này đạt được mục đích như vậy đâu.
Diễn cũng giỏi thật đấy, nhưng Trác Du Hiên hắn đâu có ngu mà tin.
Thẩm Quân Dao, cô diễn giỏi như vậy mà không đi làm diễn viên thì quả thật là rất phí đấy, hại cho đất nước thiếu vắng đi một nhân tài mất rồi! Nhưng Trác Du Hiên nào có biết rằng, lúc này, tính mạng của Thẩm Quân Dao đang nằm ở giữa ranh giới của sự sống và cái chết cơ chứ? Có lẽ như vậy cũng tốt, chết, cũng là một sự giải thoát! Trác Du Hiên sẽ để cho Thẩm Quân Dao chết một cách dễ dàng như vậy sao? Không! Không đâu! Trác Du Hiên hắn nhất định sẽ không để yên như vậy đâu.
Trác Du Hiên muốn nhìn thấy người phụ nữ này bị nỗi đau gặm nhấm, ăn mòn, đau đớn cho đến lúc chết đi! Người đời nói, Trác Du Hiên hẳn máu lạnh vô tình, quả thật không sai một chút nào cả! Trác Du Hiên cho dù có giẳng tóc hay tát mạnh lên gương mặt của Thẩm Quân Dao như thế nào đi chăng nữa, thì người con gái ấy vẫn nằm im như vậy, không hề có một chút phản ứng gì cả.
Mặc cho Trác Du Hiên hắn gào đến rát cả cổ họng, Thẩm Quân Dao vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Hai mắt của Trác Du Hiên ngày càng trở nên đỏ ngầu, một vài tia máu hãn lên ở trên đó.
Những đường gân xanh nổi lên khắp nơi khắp trán và cánh tay của hẳn, chứng tỏ Trác Du Hiên thật sự là đang rất tức giận! Trác Du Hiên ghé sát gương mặt của Thẩm Quân Dao, hẳn gắn từng chữ một.
Âm thanh phát ra từ miệng của Trác Du Hiên hắn mang theo sự tức giận đến đỉnh điểm! "Thẩm Quân Dao, cái con điếm này, cô không nghe tôi nói gì hay sao? Tôi bảo cô mở mắt ra nhìn tôi cô có nghe thấy không hả? Tôi cảnh cáo cô, nếu cô không lập tức dừng vở kịch này lại, thì tôi sẽ không để yên cho nhà họ Thẩm đâu"
Người phụ nữ này dám năm lần bảy lượt không nghe theo lệnh của Trác Du Hiên hẳn, thật sự là đáng chết mài! Từ trước đến nay, Thẩm Quân Dao là người đầu tiên dám không nghe lời Trác Du Hiên hắn như vậy đấy.
Cho dù bây giờ Trác Du Hiên có đe doạ sẽ không bỏ qua cho nhà họ Thẩm hay là sẽ khiến cho sự nghiệp của nhà họ Thẩm tiêu tan đi chăng nữa thì Thẩm Quân Dao vẫn không thể tỉnh lại được.
Nếu Trác Du Hiên muốn Thẩm Quân Dao tỉnh lại, đáng lẽ ra hắn nên đưa cô tới bệnh viện chứ không phải là ngồi đây ra lệnh như vậy.
Nhưng Trác Du Hiên sẽ tốt bụng đưa Thẩm Quân Dao tới bệnh viện sao? Mặc cho Trác Du Hiên hắn quát tháo nãy giờ, hai mắt của người con gái vẫn nhằm chặt, không hề mở ra khiển cho Trác Du Hiên như là muốn phát điên lên vậy.
Ánh mắt của Trác Du Hiên hắn lên những tia máu, cánh tay đang túm chặt tóc của Thẩm Quân Dao càng dùng lực mạnh hơn.
"Thẩm Quân Dao, cô coi những lời mà Trác Du Hiên tôi nói ra chỉ là gió thoảng bên tai thôi có phải hay không? Thẩm Quân Dao, cô nghĩ tôi không đánh cô là tôi không dám đánh cô hay sao?"
"Đừng có mơ nữa, tôi chỉ sợ làm bẩn tay mình mà thôi! Thế nên, trước khi tôi ra tay đánh cô, thì tốt nhất là cô mau mở mắt ra cho tôi.
Đừng để cho Trác Du Hiên tôi phải ra tay, nếu không, hậu quả cô sẽ không tưởng tượng được đâu!"
Trác Du Hiên gần từng chữ một, nhưng dường như điều này chẳng có tác dụng một chút nào cả.
Người con gái ấy vẫn giữ nguyên trạng thái như vậy, tay chân lạnh buốt, cả người run lên.
Nếu từng hơi thở yếu ớt của Thẩm Quân Dao không phả vào gương mặt của Trác Du Hiên, chắc chắn hắn sẽ tưởng rằng mình đang ôm một xác chết vậy.
Nhưng Trác Du Hiên đâu có để tâm một chút gì tới điều đó! Lúc này, cơn giận dữ đã chiếm lấy toàn bộ lý trí của Trác Du Hiên hẳn rồi.
Nhìn Thẩm Quân Dao vẫn giữ nguyên trạng thái như vậy, Trác Du Hiên nghiến răng nghiến lợi.
Người phụ nữ này đúng là muốn chết mà! Được, nếu cô ta muốn diễn, Trác Du Hiên sẽ chơi với cô ta đến cùng.
Trác Du Hiên buông cánh tay của mình ra khỏi tóc của Thẩm Quân Dao, dùng hai cánh tay nhấc bổng thân thể của cô lên, đi một mạch vào phòng tắm.
Trác Du Hiên hắn là đang muốn làm điều gì đây? Từ trong phòng tắm, tiếng xả nước phát ra ào ào, hình như là nước đang được bơm vào trong bồn tắm thì phải.
Đúng là như vậy! Trác Du Hiên đang xả nước vào trong bồn tắm.
"Thẩm Quân Dao, không phải là cô thích diễn lắm hay sao? Vậy để tôi xem cô cố gắng diễn đến khi nào đây?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT