Có lẽ chính vì vậy cho nên Thẩm Quân Dao mới tỏ thái độ rõ rệt với bà ta như thể, thậm chí là còn không muốn gặp lại là đằng khác.

"Quân Dao, mẹ thật sự không muốn đến đây lấy tiền mà!"

Trịnh Liên hết lời giải thích, nhưng Thẩm Quân Dao vẫn ngoảnh mặt làm ngơ.

Trác Dương Phong thấy không khí giữa Thẩm Quân Dao, chị dâu của mình với Trịnh Liên kia đang hết sức căng thẳng, anh vội vàng can thiệp.

"Thôi nào mọi người, đừng cãi nhau nữa.

Chị ấy cũng vừa mới tỉnh lại thôi mà!"

"Cho nên đừng ép chị ấy quá, không tốt đâu! Chắc chị ấy cũng đói bụng rồi nhỉ, đưa chị ấy đi ăn chút gì đi!"

Trác Dương Phong đứng ra giữa bọn họ hoà giải, không để cho ai ở trong cái tình huống khó xử như thế này cả.

Anh gọi Thẩm phu nhân đến đây vì nghĩ dù sao bà ta cũng là mẹ của chị dâu, cho nên cũng có quyền được biết chuyện này nhưng ai ngờ mối quan hệ của bọn họ lại căng thẳng đến mức này cơ chứ.

Thôi thì đành làm dịu cái không khí căng như dây đàn này trước đã rồi tính sau! Mà anh không nên gọi Trịnh Liên kia đến đây, để chị dâu cũng phải khó xử như thế.

Đoán rằng chắc bà ta cũng chẳng tốt đẹp là bao nhiêu đâu, cho nên Thẩm Quân Dao mới bài xích bà ta một cách mãnh liệt như thế.

Trác Du Hiên gật đầu, Trác Dương Phong nói không sai, Thẩm Quân Dao chỉ mới tỉnh dậy sau một thời gian dài, đương nhiên là chưa thể thích ứng được với hiện tại rồi.

Hơn nữa, cô vừa khỏe lại, mới nhớ lại, đương nhiên chưa thể chấp nhận được những tổn thương mà bọn họ gây ra cho cô, vì vậy Thẩm Quân Dao mới không tin tưởng bọn họ.

Nhưng mà thời gian còn dài, Trác Du Hiên nhất định sẽ khiến Thẩm Quân Dao tin tưởng mình một lần nữa.

Hắn ta đi đến, rất muốn chạm vào người cô, muốn ngồi xuống bên cạnh người con gái ấy nhưng dường như chuyện này là quá khó khăn với Trác Du Hiên hawsn rồi.

Người đàn ông nhẹ nhàng lên tiếng hỏi Thẩm Quân Dao, lời nói tình cảm không hề mang một chút dục niệm hay tức giận.

"Quân Dao, em đói không? Em muốn ăn gì, để anh kêu người nấu cho em!"

Hắn cúi đầu xuống, cố gắng nhịn gương mặt vẫn nhợt nhạt không chút máu nào của cô.

Bao nhiêu năm sống một cuộc đời thực vật, tất nhiên là Thẩm Quân Dao chưa thích ứng được, nhưng Trác Du Hiên cho rằng cô chắc chắn vẫn đói bụng.

Thẩm Quân Dao khẽ liếc mắt nhìn người đàn ông một cái, cô khẽ thở dài xoay người lại, không muốn nhìn thấy ai cả.

Mấy năm hôn mê, những người này thay đổi đến mức Thẩm Quân Dao không nhận ra được.

Bọn họ đang muốn làm gì đây? Lợi dụng cô để đạt được mục tiêu à? Nếu bọn họ muốn thì cứ nói thẳng ra, Thẩm Quân Dao sẵn sàng đáp ứng việc mình trở thành công cụ để bọn họ lợi dụng.

Bây giờ cô đã chẳng còn gì nữa rồi, sống cũng như không mà thôi.

Trác Du Hiên đau lòng nhìn người con gái đang ngồi trên giường kia, cô đến nhìn hẳn một cái bây giờ cũng chả cần.

Liệu trong lòng của Thẩm Quân Dao bây giờ có còn vị trí nào để cho hắn nữa hay không? "Quân Dao, em giận thì giận nhưng cũng phải ăn đi chứ.

Em muốn ăn gì để anh kêu người giúp việc nấu cho em? Em đừng có không chú ý đến sức khỏe của mình như thể có được không?"

Lời nói của người đàn ông mang theo bao nhiêu đau đớn cùng với sự khẩn cầu.

Hắn đang cầu xin Thẩm Quân Dao, cầu xin cô đừng không quan tâm đến sức khỏe của mình nữa.

Nếu giận thì hãy trút lên đầu hắn đây này, Trác Du Hiên thật sự không muốn nhìn thấy một Thẩm Quân Dao như thế.

Nhưng đáp lại hắn vẫn chỉ là một tiếng lạnh nhạt.

"Trác thiếu gia, anh hiểu lầm rồi, tôi chả giận gì cả.

Mà tôi cũng chả có quyền gì để mà giận, cho nên anh không cần nghĩ rằng tôi đang giận.

Hơn nữa, chúng ta cũng không thân thiết đến mức để anh gọi thẳng tên tôi như vậy đâu.

Anh có thể gọi tôi là cô Thẩm hoặc là Thẩm Quân Dao, chứ mong anh đừng gọi trực tiếp tôi như thể"

Cô là đang vạch rõ ranh giới giữa mình và Trác Du Hiên hay sao? Trác Du Hiên hơi mấp máy môi, người đàn ông này dường như đang muốn nói gì đó nhưng cổ họng của hắn đã nghẹn ứ lại phát không ra tiếng.

Đôi mắt dâng lên những tia đau khổ tuyệt vọng rõ rệt ở trên khuôn mặt mệt mỏi của người đàn ông.

Thẩm Quân Dao đang muốn cắt đứt toàn bộ mối quan hệ này của hai người hay sao? Không! Trác Du Hiên thật sự không muốn điều này xảy rai Nếu là như vậy, Trác Du Hiên thà chết còn hơn! Cô muốn cắt đứt với hẳn, muốn rời xa hẳn đến như vậy sao? Có lẽ chính là như thế, ngay cả xưng hô giữa hai người bây giờ cũng đã hoàn toàn khác rồi.

Trước đây, Thẩm Quân Dao cho dù có đau khổ hay uất hận đến mấy, cô cũng sẽ khóc lóc hoặc gào thét lên mảng chửi hắn, hoàn toàn không phải là bộ dạng lạnh nhạt như hiện giờ.

Bây giờ, Trác Du Hiên như đang rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, không biết phải làm như thế nào cả.

Hắn không muốn rời xa cô, nhưng cũng không muốn làm cô đau khổ.

Tuyệt vọng xen lẫn đau khổ, người con gái này là đang trừng phạt hẳn sao? Cô muốn để hắn phải nếm trải từng nỗi đau trước đây mà Trác Du Hiên đã gây ra cho cô à? Trác Dương Phong càng nghĩ càng khó hiểu, rốt cuộc mấy người này đã làm gì mà dân đến hiểu lầm nghiêm trọng như vậy chứ.

Anh trai của anh rất yêu chị dâu, nhưng chị dâu của anh có vẻ không muốn nhận lấy thứ tình cảm ấy.

"Anh hai, chị dâu, hai người không thể làm hòa được hay sao? Đừng căng thẳng như thế nữa, mệt lắm.

Chị à, em biết chị giận, nhưng anh hai của em cũng đã hối lỗi rồi, chị cho anh em một cơ hội sửa sai đi!"

Bao nhiêu năm qua nhìn anh ấy lao lực vì chị như thế, em đây cũng đau lắm.

Mệt? Thẩm Quân Dao tất nhiên là mệt rồi.

Nhưng không có nghĩa việc đó sẽ khiến cô chấp nhận Trác Du Hiên.

Hối lỗi.

Người đàn ông này bây giờ mới hối lỗi thì có ích gì? Con của cô cũng chết rồi, cô cũng không thể làm mẹ được nữa, cho Trác Du Hiên thêm một cơ hội để hắn hành hạ cô thêm sao? Thẩm Quân Dao cũng đâu còn sống được bao lâu nữa, chỉ muốn bọn họ buông tha cho cô mà thôi.

Cô khẽ lắc đầu, thanh âm phát ra từ miệng thều thào và mệt mỏi.

"Tôi mệt rồi, mãy người ra ngoài đi, đừng làm phiền đến tôi."

Thấm Quân Dao đang muốn đuổi khéo bọn họ à? Cho dù bây giờ có không muốn đi cũng không thể ở lại đây được nữa.

Trác Dương Phong kéo hai người kia đi ra ngoài, hiện giờ cũng không thể ép Thẩm Quân Dao chấp nhận hết bọn họ được.

Mấy ngày sau đó, Trác Du Hiên đều đến thăm Thẩm Quân Dao đều đều, cô vân giữ thái độ lạnh nhạt như thế, không thèm nói chuyện với hắn.

Vẫn muốn bắt chuyện với cô nhưng xem ra cô vẫn lạnh nhạt với hắn như vậy.

Cho dù Trác Du Hiên có cố gắng đến đâu nhưng Thẩm Quân Dao vẫn không chấp nhận hắn, có đôi khi thái độ ghét bỏ còn thể hiện rõ trên gương mặt của người con gái ấy.

Hôm nay, Trác Du Hiên theo thường lệ đem đồ ăn đến cho Thẩm Quân Dao, mấy ngày nay cô mới ăn được một chút, dỗ mãi mới chịu ăn uống.

Nếu cứ không ăn như thế sức khỏe của cô làm sao mà chịu đựng được.

"Quân Dao, xem này, anh mang mấy món em thích đến này, em mau ăn đi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play