"Nếu lúc đầu cô như vậy có phải là tốt hơn nhiều hay không? Cũng không để tôi phải vấy bẩn đôi bàn tay của mình chỉ vì một con chó như cô chứ"

Trác Du Hiên đưa tay chạm nhẹ lên gương mặt của Thẩm Quân Dao.

Đổi diện với sự đụng chạm của Trác Du Hiên, cả người của Thẩm Quân Dao giật mình một cái.

Nhưng cô cũng không dám gạt cánh tay kia của Trác Du Hiên ra.

Trác Du Hiên hẳn vẫn luôn chỉ coi Thẩm Quân Dao là một con chó hoặc chính là một thứ rác rưởi khiến cho hắn cảm thấy kinh tởm không hơn không kém.

Ánh mắt của Trác Du Hiên vẫn nhìn chằm chằm Thẩm Quân Dao, giọng nói lạnh lùng của Trác Du Hiên vang lên, khiến cho bầu không khí im lặng bị phá vỡ.

"Đã là chó thì phải ăn, phải ở như một con chó.

Chứ đừng có nghĩ đến những thứ không thuộc về bản thân mình, nghe rõ hay chưa?"

Trác Du Hiên dùng một ngón tay dí lên trán của Thẩm Quân Dao một cái.

Do bản thân của Thẩm Quân Dao đã không còn sức lực, chỉ một cái đẩy nhẹ của Trác Du Hiên đã khiến cho cả phần đầu của cô bị đẩy về phía sau, vô tình đập mạnh vào bức tường đằng sau kia.

Khuôn mặt của Thẩm Quân Dao đột nhiên nhăn nhó lại vì đau đớn, hai cánh tay gầy gò yếu ớt còn đang run lẩy bẩy siết chặt vào nhau.

Đau, nhưng cô đâu thể làm cái gì khác? Một người con gái yếu ớt như Thẩm Quân Dao đâu có thể một mình chống lại với Trác Du Hiên, một người có một thế lực cực kỳ hùng hậu, một người cực kỳ thành công ở trên thương trường được chứ.

Cho dù có bao nhiêu người liên kết lại cũng chưa chắc đã thảng nổi Trác Du Hiên, huống chỉ là một thân một mình như là Thẩm Quân Dao.

Đau Từng cơn đau bỗng ập đến khiến cho Thẩm Quân Dao cảm thấy thêm vạn phần khó chịu.

Cõi lòng cứ như bị ai đó xé nát ra vậy, đau một cách không còn một từ ngữ nào có thể diễn tả được nỗi đau đớn đó.

Trái tim ở trong lồng ngực của Thẩm Quân Dao bỗng co rút một cách dữ dội.

Lông ngực đau âm ỉ, từng hồi, từng đợt, hết cơn đau này lại đến cơn đau khác, chúng cứ thay nhau liên tiếp ập đến.

Hai bả vai của Thẩm Quân Dao bỗng run rẩy, cô đau, cô sợ, nhưng liệu có ai thấy được hay không? Hay là bọn họ chỉ biết vũ nhục cô bằng những lời lẽ khó nghe nhất, còn những gì mà Thẩm Quân Dao phải chịu, không một ai thèm quan tâm đến.

Nước mắt khiến cho gương mặt xinh đẹp nhưng không có một giọt máu nào ở trên đó ướt đẫm lệ.

Nước mắt cứ lã chã rơi ra, Thẩm Quân Dao không muốn khóc, cô rất muốn không cho những giọt nước mắt kia rơi ra nhưng không thể.

Chúng vẫn cứ tuôn trào ra như những cơn mưa rào nặng hạt trút nước xuống xối xả.

Những hạt cơm thừa trong bát vẫn còn có vài hạt dính ở trên gương mặt xinh đẹp kia của Thẩm Quân Dao.

Thẩm Quân Dao đưa bàn tay gầy gò đang không ngừng run rẩy kia lau đi những giọt nước mắt ở trên gương mặt của mình cùng những hạt cơm còn dính ở trên đó do trận hành hạ mà Trác Du Hiên vừa mới để lại.

Cánh tay áo của Thẩm Quân Dao bị nước mắt làm cho ướt đẫm.

Vì thế có thể thấy được nước mắt rơi ra từ nơi khoé mi của Thẩm Quân Dao nó nhiều đến mức nào.

Thẩm Quân Dao đưa tay lau sạch gương mặt lấm lem của mình một lượt, rồi cô vén những lọn tóc còn đang rũ rượi ở trên qương mặt của mình sang hai bên, tránh để cho tầm nhìn của mình bị che lấp mất.

Lúc này, tóc tai của Thẩm Quân Dao bù xù, không được gọn gàng nữa.

Người ta nhìn vào còn tưởng rằng Thẩm Quân Dao vừa mới đi đánh nhau về đấy.

Nhưng chẳng ai biết răng những gì mà Thẩm Quân Dao vừa mới trải qua nó kinh khủng khiếp đến mức nào.

Kinh khủng đến mức không một ai dám tưởng tượng đến cái cảnh tượng vừa rồi.

Trác Du Hiên đối xử với Thẩm Quân Dao chẳng khác gì một con vật cả.

Không phải nói là Trác Du Hiên đối xử với Thẩm Quân Dao còn chẳng bằng một con vật nữa ấy.

Dù sao thì Thẩm Quân Dao cũng vẫn là vợ của Trác Du Hiên hẳn, tại sao Trác Du Hiên lại có thể ra tay độc ác đến như vậy chứ? Trác Du Hiên đứng từ trên cao nhìn xuống chỗ của Thẩm Quân Dao đang ngồi co do lại ở một góc kia, thân thể của người con gái đang không ngừng run rẩy vì sợ hãi, vì lạnh, vì sức khỏe còn chưa phục hồi mà đã bị hành hạ đến mức độ như thế này.

Nếu cứ như vậy, chắc chắn mạng sống của Thẩm Quân Dao cũng không kéo dài được lâu đâu.

Đôi mắt của Trác Du Hiên hãn lên một vài tia máu, tưởng chừng như cơn giận dữ của hẳn vẫn chưa hề nguôi đi.

Sắc mặt của Trác Du Hiên vẫn lạnh như băng, hai cánh tay của hẳn khoanh lại đặt ở trước ngực tựa như không hề quan tâm đến việc gì cả.

Trên khuôn mặt kia của Trác Du Hiên vẫn không hề xuất hiện một tia thương xót hay hổi hận cả.

Chẳng lẽ làm như vậy với Thẩm Quân Dao, Trác Du Hiên không hề cảm thấy ghê tay một chút nào hay sao chứ? Nhìn Thẩm Quân Dao đang run lẩy bẩy ở một góc kia, Trác Du Hiên vẫn không cảm thấy hành vi của hẳn là quá đáng lắm hay sao? Trác Du Hiên chẳng lẽ không cảm thấy thương xót cho người vợ này của hắn một chút nào? Câu trả lời chính là không.

Chẳng những trong lòng của Trác Du Hiên không cảm thấy hối hận với những việc mà bản thân của hắn vừa mới làm, không cảm thấy thương hại cho người con gái tên Thẩm Quân Dao kia dù chỉ một chút, mà Trác Du Hiên hẳn còn cảm thấy rất vui kìa.

Cực kỳ vui là đẳng khác ấy.

Đối với Trác Du Hiên, chỉ cần hắn nhìn thấy Thẩm Quân Dao đau khổ, cho dù Trác Du Hiên hắn có ra tay độc ác như thế nào đi chăng nữa, Trác Du Hiên hắn cũng không hề có một chút hối hận nào cả.

Bởi vì, lý do mà Trác Du Hiên đến lúc này vẫn còn giữ Thẩm Quân Dao ở lại đây, chính là bởi vì Trác Du Hiên vẫn chưa hành hạ người con gái đáng thương này chưa đủ.

Trác Du Hiên vẫn còn muốn nhìn thấy Thẩm Quân Dao chịu đựng nhiều hơn nữa cơ.

Với Trác Du Hiên, những thứ này vẫn chưa là gì cả đâu.

Cả người của Thẩm Quân Dao ngồi im tại đó một lúc lâu khiến cho khuôn mặt của Trác Du Hiên hơi biến đổi.

Trác Du Hiên hơi nhướng mày, mắt của hắn hơi nheo lại nhìn người con gái đang không ngừng run rẩy kia.

"Mẹ kiếp! Thẩm Quân Dao, cô vẫn còn ngồi đó được phải không? Bộ cô không coi lời tôi nói ra gì có phải hay không? Thẩm Quân Dao, cô muốn ăn đòn à?"

Trác Du Hiên hét lớn như muốn mảng thẳng vào gương mặt trắng bệch kia của Thẩm Quân Dao.

Cánh tay của Trác Du Hiên hơi đưa lên cao.

Dường như Trác Du Hiên muốn đánh Thẩm Quân Dao nhưng không hiểu vì sao, cánh tay của Trác Du Hiên hản bỗng dưng dừng lại.

Khuôn mặt của Trác Du Hiên hơi trầm tư không biết là hắn đang suy tính điều gì nữa, vì gương mặt kia của Trác Du Hiên lộ rõ ra sự nguy hiểm khiến cho người ta lạnh toát sống lưng.

Thấy cánh tay của Trác Du Hiên đưa lên cao, biết là Trác Du Hiên lại bắt đầu cảm thấy giận dữ, cả người của Thẩm Quân Dao bỗng lui về phía sau.

Hai cánh tay yếu ớt của Thẩm Quân Dao ôm lấy bản thân mình, cô thừa nhận, cô rất sợ khi bị Trác Du Hiên đánh.

"Đừng! Xin anh, đừng đánh em"

Thanh âm phát ra từ miệng của Thẩm Quân Dao mang theo sự nức nở cùng với lời cầu xin thành khẩn.

Hai cánh môi của Thẩm Quân Dao khô khốc, cổ họng đau rát vì quá lạnh, mãi mới có thể phát ra một câu.

Nghe thấy tiếng nức nở phát ra từ miệng của Thẩm Quân Dao, cánh tay của Trác Du Hiên hạ xuống dưới như lúc ban đầu.

Trác Du Hiên lạnh nhạt lên tiếng, một cánh tay chỉ về phía bát cơm thừa kia, cánh tay còn lại Trác Du Hiên ung dung đút vào túi quần.

"Nếu cô không muốn bị ăn đòn thì mau đến đó ăn hết chỗ cơm thừa kia cho tôi.

Còn nếu dám bỏ lại một hạt, thì tôi sẽ không bỏ qua cho loại phụ nữ chẳng khác gì con điếm như cô đâu"

Thẩm Quân Dao cắn môi nhìn Trác Du Hiên, ánh mắt mang đầy sự đau đớn.

"Nhưng, có thể để cho em nghỉ một chút hay không? Lúc này em tha thật sự không còn sức nữa"

Khoảng cách từ chỗ của Thẩm Quân Dao đến chỗ bát cơm thừa kia không phải là xa, nhưng lúc này chân của Thẩm Quân Dao dường như đã không còn sức nữa, cô không thể đi nổi nữa rồi.

Thẩm Quân Dao cần một thời gian để ổn định lại một chút.

"Nếu không đi được thì bò qua đây, cô đừng mong là cô sẽ trốn được.Tôi sẽ không để cho cô thoát đâu"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play