"Chậm? Tiểu Kỳ, em có chắc nếu chậm thì sẽ thoả mãn được em hay không? Cái miệng nhỏ của em rõ ràng đã muốn đến như vậy mà vẫn còn chối bỏ được"
Quách Tịnh Kỳ xấu hổ đánh lên người của Trác Du Hiên một cái.
"Đáng ghét! Trác Du Hiên, anh khi dễ em, anh có biết là em xấu hổ lắm không.
Đã thế ở kia còn có người đang nhìn chúng ta ân ái nữa kìa.' "Kệ đi em, cô ta muốn nhìn thì cứ để cho cô ta nhìn chúng ta hạnh phúc đến cỡ nào đi"
Nói rồi, Trác Du Hiên lại điên cuồng ra vào trên người của Quách Tịnh Kỳ, cô ta như bị Trác Du Hiên làm cho sung sướng mà thét lên.
Hóa ra, Trác Du Hiên và Quách Tịnh Kỳ đã biết Thẩm Quân Giao đã đứng ở đây, vậy mà bọn họ vẫn có thể tiếp tục làm ra sự tình như vậy ở ngay trước mặt cô ư? Không những vậy Trác Du Hiên còn muốn cô xem cảnh tượng bọn họ ân ái mãnh liệt như thể nào.
Sau một hồi thoả mãn, Trác Du Hiên phóng thích toàn bộ lên người của Quách Tịnh Kỳ.
Một hồi làm tình mãnh liệt, hai bọn họ dựa vào người nhau, liên tiếp thở dốc mồ hôi khiến cho hai người bọn họ ướt nhẹp toàn thân.
Trác Du Hiên cầm lấy chiếc áo vest khoác qua lên người của Quách Tịnh Kỳ, che đi những ấn kí mà hẳn đã để lại trên người cô ta.
Bế cô ta về phòng, Trác Du Hiên chỉ mặc qua một chiếc quần lên người, để lộ ra cơ bắp cuồn cuộn cùng lớp da màu đồng.
Trước khi bể người phụ nữ kia lên phòng, hắn đi lại chỗ của Thẩm Quân Giao, nhếch môi đầy mỉa mai nói với cô.
"Tôi thật không ngờ, nhị tiểu thư của nhà họ Thẩm đây lại thích xem người ta làm tình như thế"
Ánh mắt của Trác Du Hiên khinh bỉ nhìn cả người đang cứng đờ kia của Thẩm Quân Giao, chẳng thương xót, lại chẳng hối hận.
Đã thế hản ta còn cố tình xoáy sâu vào nỗi đau của Thẩm Quân Giao.
Một giọt nước mắt của Thẩm Quân Giao bất giác rơi xuống một cánh tay của cô.
Thật lạnh lẽo! Tuy cánh tay của cô hoàn toàn tê cứng nhưng Thẩm Quân Giao hoàn toàn có thể cảm nhận được cái lạnh lẽo ở trong nước mắt của mình.
Khoang miệng của cô bỗng dưng trở nên đắng ngắt! Đáng là vị đắng do Thẩm Quân Giao cảm thấy quá lạnh mà phát sốt, khiến cho miệng lưỡi trở nên đắng ngắt.
Hay là đẳng vì thứ tình cảm xa vời này đây? Thẩm Quân Giao vô hồn cụp mắt xuống, không dám nhìn gương mặt còn một chút đỏ bừng vì dục vọng kia của Trác Du Hiên, cô cũng không muốn nhìn bộ dạng kích tình của người phụ nữ đang nằm trong vòng tay của Trác Du Hiên kia.
Nước mắt cứ vô thức tuôn ra, nỗi đau ngày một dày xéo trái tim chồng chất bao nhiêu là vết thương của người con gái.
Nhìn bộ dạng đau đớn ấy của Thẩm Quân Giao, Trác Du Hiên còn cố tình mỉa mai thêm vài câu, khiến trái tim của Thẩm Quân Giao cứ như bị người ta xé rách.
"Nhị tiểu thư nhà họ Thẩm nếu đã có sở thích như thế này thì chúng tôi không ngại lần sau diễn một màn này ở trước mặt cô đâu, Thẩm Quân Giao ạ!"
Thẩm Quân Giao vô thức cắn môi! Hắn ta lại còn muốn có lần sau hay sao? Trác Du Hiên thấy Thẩm Quân Giao chưa đủ đau đớn ư mà hắn ta lại muốn lân sau? Chẳng lẽ cứ mỗi lần hắn ân ái với tình nhân đều muốn Thẩm Quân Giao phải chứng kiến một màn như vậy hay sao? Trác Du Hiên ngày càng tàn nhẫn, hắn thật sự muốn hủy hoại người con gái đáng thương như Thẩm Quân Giao đến cùng ư? Hai bàn tay của Thẩm Quân Giao siết mạnh lại với nhau, cố gắng kiềm chế nhưng lại không che được sự run rẩy trên người của cô.
Sắc mặt của Thẩm Quân Giao ngày một trở nên khó coi hơn rất nhiều, cả người run lấy bấy, trán của cô đã ướt đẫm mồ hôi.
Thẩm Quân Giao liên tục hít thở, hình như người con gái này đã bị cảm lạnh rồi thì phải.
Cũng đúng thôi, Thẩm Quân Giao ăn mặc phong phanh, đã thế lại còn ở ngoài lâu như vậy, rất có khả năng là cảm lạnh rồi.
Thế mà Trác Du Hiên chẳng những không thèm để ý đến mà còn dày vò cô đến mức Thẩm Quân Giao không còn chịu được nữa thì mới thôi.
Quách Tịnh Kỳ trong lòng của Trác Du Hiên hơi dụi đầu vào ngực của hẳn, cánh tay mềm mại của cô ta khẽ chạm vào lồng ngực rắn chắc của Trác Du Hiên.
Tuy hai mắt của cô ta vẫn nhắm chặt vì sự mệt mỏi do trận hoan ái vừa qua đã để lại những âm điệu truyền ra từ miệng của cô ta vô cùng nũng nịu.
"Du Hiên, em mệt quá! Em muốn về phòng ngủ!"
Trác Du Hiên thay đổi thái độ gần như hoàn toàn, hắn dịu dàng nhìn người phụ nữ ở trong lòng của mình, tay hẳn ôm chặt lấy người của Quách Tịnh Kỳ.
"Được rồi, ngoan, anh sẽ đưa em về nghỉ ngơi!"
Rồi Trác Du Hiên quay ngoắt sang chỗ của Thẩm Quân Giao lạnh lùng bảo cô.
"Còn cô, đứng ở đó cho tôi! Tôi còn có chuyện phải nhắc nhở cô đấy"
Trác Du Hiên còn cố tình nhấn mạnh hai từ "nhắc nhở"
khiến cho sự lo lắng trong lòng của Thẩm Quân Giao bỗng dưng dấy lên.
Cô cảm nhận được một nỗi bất an, sợ hãi, không biết rằng chuyện kế tiếp gì sẽ xảy ra với cô đây? Trác Du Hiên nói xong thì ngay lập tức hắn ta đã bông Quách Tịnh Kỳ trở về phòng ngủ của hắn, bỏ mặc chẳng thèm quan tâm đến người con gái đang run rẩy, sợ hãi ở đó.
Sau khi nghe thấy tiếng "cạch"
truyền ra từ phòng ngủ của Trác Du Hiên, hai chân của Thẩm Quân Giao gần như trở nên mềm nhũn, tê cứng hoàn toàn.
Thẩm Quân Giao vô lực ngã quỵ xuống sàn nhà, hai bàn tay của cô vẫn siết chặt nhưng lại yếu ớt đặt trên nền đất lạnh lẽo kia.
Đôi mắt của người con gái thẫn thờ nhìn vào khoảng không vô định ấy, nước mắt dường như không thể dừng lại được mà tuôn ra như mưa.
Trác Du Hiên lại có thể ngọt ngào, dịu dàng với người phụ nữ kia như vậy, mà hắn ta lại có thể tàn nhãn độc ác với Thẩm Quân Giao.
Tại sao hắn ta lại đối xử với cô như vậy? Trong lòng hắn, người vợ như cô còn không sánh bằng tình nhân mà hắn vừa gặp hay sao? Hay chẳng qua là vì người phụ nữ được hắn gọi là tiểu Kỳ kia có gương mặt giống với Thẩm Sơ Vũ, cho nên tình cảm mà Trác Du Hiên dành cho Thấm Sơ Vũ đều đặt hết lên người của cô ta như thế? Chỉ vì gương mặt ấy mà người phụ nữ kia có thể lấn át cả Thẩm Quân Giao hay sao? Thẩm Quân Giao vẫn còn đau đớn không có cách nào kìm nén mà bật khóc nức nở.
Đúng lúc ấy, một bóng đen cao lớn đã đứng ở trước mặt của Thẩm Quân Giao.
Vậy là điều mà cô lo lắng nhất cũng đã đến rồi.
Thẩm Quân Giao ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn người đàn ông cao lớn sừng sững ấy, môi của cô khẽ mấp máy, thanh âm đau đớn hỏi Trác Du Hiên.
"Anh còn có truyện gì sao?"
Trác Du Hiên chỉ hừ lạnh một tiếng, âm thanh lạnh lẽo, ánh mắt có thể giết người của hản cứ lườm Thẩm Quân Giao làm cho cô vô cùng lo lắng.
"Thứ tôi bảo cô ra ngoài mua bây giờ đâu rồi? Tiểu Kỳ giờ đang muốn ăn quýt để lấy lại sức."
Thẩm Quân Giao cắn môi, cô hơi ngập ngừng nói với Trác Du Hiên.
"Cái này....
Cái này...."
"Mau đem ra đây? Đừng có ngồi lì ra đó nữa!"
Trác Du Hiên chìa tay ra trước mặt của Thẩm Quân Giao như đi đòi nợ.
Cô suýt chút mất mạng vậy mà hẳn ta vẫn chỉ quan tâm đến người phụ nữ kia ư? Thẩm Quân Giao liên tục chớp mắt, cô không biết mình phải nói như thế nào nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT