Xin Chào, Tình Huống Này Đã Kéo Dài Bao Lâu Rồi?

Chương 91


2 năm

trướctiếp

Màn hình điện tử trước cửa phòng khám bệnh tắt đi, bên ngoài càng ngày càng ít bệnh nhân chờ khám, thời gian khám bệnh ngoại trú thông thường đã kết thúc.

Bác sĩ nam khoảng ba mươi bốn mươi tuổi vươn vai, thả lỏng cơ và gân cốt đã cứng một buổi chiều, cầm ly nước đi ra ngoài.

Phòng khám bên cạnh vẫn còn sáng đèn, nhưng bên trong lại không có ai, hắn hơi có chút ngạc nhiên nhìn vào bên trong đánh giá một chút, sau đó chào hỏi với nữ bác sĩ ở phòng khám đối diện.

"Hôm nay là ngày mấy, Tiểu Thẩm đến giờ về rồi sao?"

Nữ bác sĩ ngẩng đầu nhìn, lười biếng nói: "Sao có thể, chắc là tiễn bệnh nhân đi."

"Chậc, tôi nói rồi, lúc này mới giống."

Nói xong, hai người vô cùng ăn ý mà cười cười.

"Đáng tiếc, không phải ngày nào lãnh đạo cũng đi thị sát. Này không phải phí công sao."

"Cái gì mà phí công, người ta đó là tình người vô bờ bến, xem anh chua chưa kìa."

"Sao có thể gọi là chua, mới một năm đã làm phẫu thuật chính dung hợp xương khớp, tuổi này rồi, tôi nghĩ cũng không dám nghĩ, sao mà có thể chua được."

"Này mà không dám nghĩ? Lại qua mười năm nói không chừng bác sĩ trưởng cũng không đủ cho người khác xem, thiên tài mà."

"Ha ha ha ha, kết cấu của cô nhỏ rồi." Nam bác sĩ cố ý quét mắt liếc nhìn xung quan, hạ giọng xuống nói, "Tôi nghe nói, năm sau cậu ấy sẽ được chuyển đến chi nhánh liên tỉnh của bệnh viện Yến Bình, bệnh viện đó cùng hợp tác với một công ty có rất nhiều tiền, nếu không vào được thì chính là cấp phó."

"Thật hay giả?"

"Thật sự, viện trưởng của chúng ta còn giữ lại một thời gian dài đây."

"Đãi ngộ này, chính là không giống nhau mà, haiz, hâm mộ không được, chỉ có thể kiếp sau nỗ lực thôi."

"Ha ha ha, đi thôi, đi ăn cơm

Cuộc nói chuyện tản mạn nhỏ dần theo tiếng bước chân.

Chờ bọn họ rời đi, ở hành lang nơi tận cùng của bóng tối, một người chậm rãi đi ra.

Thực ra âm lượng của họ đã được kiểm soát rất tốt, là một mảnh mơ hồ.

Nhưng cho dù hoàn toàn không nghe thấy nội dung, Thẩm Niệm cũng có thể đoán được bọn họ đang về cái gì.

Hắn đã quá quen với những cuộc thảo luận như vậy.

Đứng ở cửa phòng khám bệnh không người, phát ngốc trong chốc lát, Thẩm Niệm mới đi vào thu dọn đồ, tắt máy tính.

Trên bàn có một khung ảnh, trong hình là con hải mã xoay tròn với màu sắc ảo mộng, có rất nhiều em nhỏ đang ngồi trên đó, nở nụ cười thật tươi trước ống kính.

Khi nhìn thấy tấm hình, biểu tình có chút mất mát của Thẩm Niệm mới lộ ra một tia an ủi.

Bệnh viện rất bận, đã lâu rồi không đến ngôi trường đặc biệt này.

Thẩm Niệm thường xuyên cảm thấy, khi ở chung với những đứa trẻ này, hắn càng hạnh phúc hơn so với khi được phẫu thuật trong bệnh viện.

Hắn đương nhiên có thể cảm nhận được từng li từng tí tình cảm của tụi nhỏ.

Khi nhìn thấy bài văn có tựa để 《 Tâm nguyện của em 》, nhìn những câu văn và bút tính non nớt đó, hắn dường như có thể cảm nhận được tâm tình của bọn trẻ.

Nếu là hắn, sau khi cầm bút viết xuống tâm nguyện muốn đi công viên giải trí, thường ngày hắn cũng sẽ không dám hy vọng xa vời tâm nguyện sẽ được khơi dậy, hắn sẽ rất muốn đi rất muốn đi, thậm chí sẽ lăn qua lộn lại ngủ không được, chờ đợi ngày mai có thể thực hiện tâm nguyện.

Nhưng điều đó không có khả năng, một đứa nhỏ muốn đi, đứa nhỏ khác cũng sẽ muốn đi, nhiều đứa trẻ đặc biệt như vậy cùng nhau ra ngoài, cần phải băn khoăn đủ mọi mặt, dù sắp xếp cẩn thận đến đâu cũng có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Một khi xảy ra chuyện sẽ trở nên rất phiền toái, hơn nữa loại chuyện này vốn là nằm ngoài chức trách của nhà trường, có rất ít người tự nguyện đến tìm phiền toái.

Mấy ngày kế tiếp, hắn sẽ rất khó chịu, nếu đây là tâm nguyện không thể thực hiện được, tại sao lại cho bọn nhỏ viết một bài văn như vậy?

Rõ ràng ngày thường hắn sẽ không ảo tượng điều đó, bởi vì thực hiện tâm nguyện đối với những đứa nhỏ đặc biệt như bọn nó, là một việc quá xa sỉ, có thể có được một cuộc sống tốt đẹp đã không dễ dàng rồi.

Thẩm Niệm thực sự không biết tại sao mình lại cảm nhận theo góc nhìn này, thế nhưng cảm giác đồng cảm quá mức chân thật, cho nên hắn thậm chí có chút xúc động đưa ra ý kiến của riêng mình với các giáo viên.

Hắn biết một mình dẫn tụi trẻ đi ra ngoài là một việc rất mạo hiểm.

Nhưng hắn cũng có một niềm tin vô cớ, rằng sẽ không có chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra, cho dù có xảy ra, cũng sẽ nhanh chóng được giải quyết.

Hơn hai mươi năm qua, ngoại trừ những cung bậc cảm xúc luôn vắng bóng, cuộc sống của Thẩm Niệm chưa từng phát sinh chuyện ngoài ý muốn nào.

Có nhiều khi người khác gặp nguy hiểm và khốn cảnh, chỉ cần hắn xuất hiện hỗ trợ, thỉnh thoảng đều có thể gặp dữ hóa lành, chuyển nguy thành an.

Cho nên hắn luôn rất nhiệt tình mà giúp đỡ người khác, bất luận là khi nào, có đôi khi thậm chí hắn rất quái dị.

Rất nhiều bạn bè hay bạn học đều cười đùa gọi hắn là ngôi sao may mắn, có người còn nói hắn nhất định là đứa con của trời, nếu không thì sao hắn lại có được một cuộc sống may mắn và viên mãn đến như vậy.

Đương nhiên, Thẩm Niệm cũng biết, ở sau lưng, cũng có rất nhiều người gọi hắn là giả thánh mẫu.

Mới đầu hắn rất khổ sở, sau đó dần dần, hắn học được cách chấp nhận.

Cái loại cảm giác quen thuộc khó hiểu đó lại xuất hiện, hắn dường như đã quen với cảm giác bị hiểu lầm và bị phân biệt đối xử.

Tuy nhiên Thẩm Niệm vẫn giữ loại cảm xúc này một mình, không nói cho bất cứ người bạn nào, bởi vì sẽ không có ai tin điều đó, có thể đánh giá sau lưng hắn là một kẻ giả tạo và đạo đức giả.

Cuộc sống của hắn dường như chỉ đi giữa hai thái cực.

Một bên là thiếu niên nhảy lớp, hắn đỗ vào chuyên nhành y khoa với số điểm cao nhất trong các trường nổi tiếng hàng đầu, việc học của hắn luôn diễn ra suôn sẻ, ở mỗi giai đoạn hắn luôn là một thiên tài khai mở.

Dù là lý thuyết gian nan hay thực hành khó nhằn, hắn một lần sẽ qua, cũng không mắc sai lầm, giống như sinh ra là để học y. Nếu không được tận mắt chứng kiến, rất nhiều người căn bản không tin rằng trên đời này lại tồn tại một con người như vậy.

Hắn là sinh viên tốt nghiệp trẻ nhất trong lịch sử trường y khoa, là sinh viên được giảng viên đánh giá cao nhất, tất cả mọi người đều cảm thấy rằng tương lai của hắn là không thể đo lường.

Một bên là tình cảm lạnh nhạt, hắn không biết cha mẹ ruột của mình là ai, được cha mẹ nuôi nhận nuôi ở cô nhi viện, nhưng bọn họ đối xử với hắn rất tệ, tệ đến mức không bằng tiếp tục làm cô nhi cho rồi.

Vì thiếu hụt sự chăm sóc của gia đình, Thẩm Niệm đã cố gắng bù đắp nó bằng tình bạn, hắn đối xử rất tốt với những người bạn và bạn học xung quanh mình, sẽ trả giá bằng tất cả chân thành và nhiệt tình của mình.

Thẩm Niệm từ nhỏ đã rất thích nói chuyện, giống như luôn có điều gì đó để nói, nhưng sau khi hắn phát hiện ra rằng không phải ai cũng nguyện ý lắng nghe, hắn rất mẫn cảm mà cảm nhận được sự thiếu kiên nhẫn và có lệ trong mắt họ.

Không có ai nguyện ý tiếp cận nội tâm của hắn.

Hắn quá nổi trội về học tập và năng lực, người như vậy thường là cao ngạo, người khác sẽ cảm thấy hợp tình hợp lý, tràn ngập sùng kính. Nhưng tính cách của hắn lại rất ấm áp, kỳ quái giống như một con ma nơ canh, ngay cả hắn cũng cảm thấy mình rất kỳ quái.

Cho nên Thẩm Niệm luôn cảm nhận một loại cô độc thấu xương.

Hắn không rõ chính mình mỗi ngày tồn tại đều là vì cái gì.

Hắn không biết điều gì trong cuộc sống thúc đẩy hắn về phía trước, cũng không biết bản thân mình đang tìm kiếm điều gì.

Nhưng trời cao đã ban cho hắn tài năng y học gần như là tuyệt đỉnh, nếu lãng phí nó, ngay cả bản thân hắn cũng có thấy đó là một tội ác.

Hắn đành phải sống như thế này.

Thậm chí có đôi khi hắn hy vọng, bản thân mình thực sự có nhân cách thứ hai, ít nhất có người làm bạn với hắn.

Trong đầu hắn thường xuất hiện một loại ảo giác kỳ quái, lôi kéo hắn về một hướng nào đó.

Thẩm Niệm từng cho rằng mình mắc các triệu chứng của bệnh tâm thần phân liệt hoặc đa nhân cách, còn cố ý đi khám, nhưng tất cả đều bình thường.

Giống như vừa rồi, vốn dĩ hắn không định đưa bệnh nhân xuống, nhưng cái loại trực giác kỳ quái này lại xuất hiện.

Hiện tại hắn nên đi xuống lầu.

Thẩm Niệm gần như có chút tưởng niệm loại trực giác này.

Vì thể hắn không chút nghĩ ngợi mà thuận theo "Nó", đưa bệnh nhân khám bệnh cuối cùng xuống lầu.

Trong lúc tạm biệt bệnh nhân, Thẩm Niệm quay đầu lại nhìn xung quanh, phát hiện trong đám đông có một thanh niên choàng khăn trắng vẫn luôn nhìn mình.

Đối phương mang khẩu trang, thấy không rõ diện mạo, một đôi mắt thật sáng ngời, Thẩm Niệm cảm thân mình hẳn là không biết đối phương, chỉ lễ phép mỉm cười với cậu.

Ngoài dự kiến của hắn chính là, đôi mắt của đối phương tràn ngập hơi nước trong suốt, bên trong ẩn chứa rất nhiều tình cảm phức.

Cậu ấy giống như nhìn xuyên thấu qua hắn, thấy được cố nhân cùng những ký ức xa xăm.

Sau đó một người đàn ông khác choàng khăn màu xanh bên cạnh cúi đầu nói chuyện với thanh niên, cuối cùng hai người cùng nhau đi vào trong.

Thật lâu sau khi họ rời đi, Thẩm Niệm mới bừng tỉnh nhớ tới, hắn đã gặp thanh niên choàng khăn xanh kia hơn một lần.

Giống như mỗi lần đều là sau khi xuất hiện trực giác kỳ quái.

Nhưng hiện tại hắn không hề hiếu kỳ gì về người choàng khăn xanh.

Hắn muốn biết tại sao người choàng khăn trắng lại nhìn hắn lộ ra biểu tình như vậy.

Trực giác cho hắn biết nó rất quan trọng đối với hắn.

Lần này là trực giác chân chính thuộc về hắn.

Tối nay không phải phẫu thuật, Thẩm Niệm sau khi tan làm thì đi dạo trong bệnh viện.

Mùa đông, năng lực hoạt động bình thường, mang khẩu trang, căn bệnh dễ xảy ra nhất chính là cảm cúm.

Hắn đi đến phòng truyền dịch trước.

Chỗ góc, quả nhiên hắn nhìn thấy hai hình bóng quen thuộc đó.

Trong đại sảnh đang mở điều hòa nóng, một chút cũng không lạnh, cho nên bọn họ tháo khăn choàng cổ xuống, hai chiếc khăn len ấm áp đan thành một cục, tựa như trời xanh mây trắng, cầm điện thoại, hai người mỗi người đeo một chiếc tai nghe, nhìn màn hình.

Khung cảnh thật ấm áp.

Người choàng khăn trắng đang truyền nước như có cảm giác mà ngẩng đầu lên, nhìn thấy hắn.

Sau đó cậu ta lập tức nói gì đó với người bên cạnh, người bên cạnh gật đầu, đứng dậy rời đi.

Chỉ còn lại Thẩm Niệm và người choàng khăn trắng không mang khẩu trang.

Trong lòng Thẩm Niệm đột nhiên sinh ra một cảm giác khẩn trương vô cớ.

Hắn biết đối phương đang đợi hắn bước tới.

Thời điểm chân chính bước đến trước mặt đối phương, Thẩm Niệm luôn nhiệt tình chủ động, thậm chí không biết nên nói cái gì.

Ấn tượng của hắn đối với từng bệnh nhân rất sâu, trong trí nhớ tuyệt đối chưa từng gặp qua người này, cũng không phải là bạn học hay bạn bè.

Nhưng cảm giác quen thuộc nói cho hắn, gương mặt của đối phương rất quen thuộc.

Đối phương mở miệng trước.

Cậu mỉm cười nói: "Xin chào, lại gặp nhau rồi."

Là lời chào rất bình thường.

Nhưng Thẩm Niệm lại cảm thấy, hắn giống như đã đợi cậu này thật lâu.

"Xin chào."

Hắn đáp lại có chút khô khốc.

Giọng điệu của người choàng khăn trắng rất chân thành: "Chạng vạng có khả năng đã xúc phạm đến cậu, cho tôi xin lỗi, trông cậu rất giống như một người bạn của tối, cho nên tôi mới nhìn chằm chằm vào cậu."

Thẩm Niệm hơi hơi thả lỏng: "Thật ra tôi cũng cảm thấy anh rất quen."

"Phải không? Có lẽ đây là duyên phận."

Người choàng khăn trắng nở nụ cười, sau đó vươn bàn tay không truyền nước kia ra.

"Tôi tên Đào Tri Việt, rất vui khi được làm quen với cậu."

"Thẩm Niệm."

Thẩm Niệm bắt tay với cậu, có lẽ bởi vì phát sốt, nhiệt độ lòng bàn tay của người kia rất nóng, suy nghĩ vẩn vơ, tưởng tượng thấy mạch đập, mạch máu, nhịp tim, mọi thứ kết nối với nó đều sống động.

Không biết tại sao, thế nhưng loại tưởng tượng này lại khiến hắn thật sự cảm động.

Đào Tri Việt hỏi hắn: "Cậu là bác sĩ khoa ngoại sao?"

"Ừm, hiện tại ở khoa chỉnh hình."

Đối phương cảm thán nói: "Cậu còn trẻ như vậy, rất lợi hại."

"...... Thực ra tôi sợ máu, nhưng khi tôi nói ra thì không ai tin."

Trong bất tri bất giác, hắn đã nói những gì trong lòng với người lạ trước mặt này, dùng giọng điệu rất thoải mái.

"Tôi tin." Đào Tri Việt chắm chú nhìn hắn, "Cậu nhất định là một người rất dũng cảm, cho nên mới có thể trở thành bác sĩ, thực hiện rất nhiều ca phẫu thuật."

Thẩm Niệm đã rất cố gắng để kiềm chế kích động ê mũi này của mình.

"Anh...... Bạn của anh, cũng là bác sĩ sao?"

"Không phải, nhưng tôi đoán cậu ấy thực sự muốn trở thành bác sĩ."

"Đoán?"

"Tôi không thể xác định, bởi vì tôi sẽ không còn được gặp cậu ấy nữa."

Thẩm Niệm nhất thời không nói nên lời.

"Xin lỗi......"

"Không sao, không phải là ý tứ đó, nhất định cậu ấy sống rất khá, chỉ là tôi không thể gặp lại cậu ấy nữa."

Đối mặt với hồi ức có chút buồn bã như vậy, Thẩm Niệm hơi hoảng loạn không rõ lý do.

Hắn luôn là một người rất giỏi trong việc an ủi người khác, nhưng ở trước mặt người xa lạ này, dường như đã mất đi hiệu lực.

Vì thế hắn vội vàng kết thúc cuộc nói chuyện tối nay.

Nhưng sau khi thức dậy vào ngày ngày hôm sau, Thẩm Niệm đã hối hận.

Hắn rất muốn biết câu chuyện của người bạn kia.

Hắn cũng rất muốn tâm sự với người quen thuộc đến khó hiểu này một lần nữa.

Nhưng sau khi đối phương truyền nước xong, cảm mạo hẳn là sẽ chuyển biến tốt đẹp, có lẽ hắn sẽ không thể gặp lại bệnh nhân này.

Ôm tiếc nuối và hối hận, khi Thẩm Niệm bận rộn đi qua tòa nhà bệnh viện, hắn nghe y tá đang trực ban ở đó nghị luận điều gì.

"Cười thành như vậy, có phải cậu mới trở về từ phòng bệnh một người kia không?"

"He he, thật sự rất đẹp trai, có phải minh tinh không ta?"

"Không phải đâu, minh tinh sao dám quang minh chính đại như vậy, là hai người đàn ông!"

Thẩm Niệm rất kinh ngạc.

Nếu như hắn đoán đúng, đó chỉ là cảm cúm mùa đông thôi, sao phải nằm viện?

Trong giờ nghỉ trưa, hắn cố ý đi đến phòng bệnh một người được mọi người truyền miệng kia.

Quả nhiên là người gặp được tối hôm qua.

Cảm mạo của Đào Tri Việt đã nặng thêm, chuyển thành viêm phổi, sắc mặt thoạt nhìn cũng không được tốt cho lắm.

Xuyên qua cửa kính phòng bệnh, Đào Tri Việt thấy hắn, cậu vẫn nở một nụ cười trong sáng như cũ.

Thẩm Niệm đẩy cửa vào, nhịn không được hỏi: "Sao lại chuyển thành viêm phổi lâu như vậy? Là cảm mạo kéo dài lâu lắm mới đến bệnh viện sao?"

Đào Tri Việt đặt quyển sách trong tay xuống, lắc đầu, "Không phải, không nghiêm trọng, chỉ là cứ luôn muốn làm việc ở nhà."

Thẩm Niệm nghiêm túc dặn dò: "Phải chú ý thân thể, thân thể quan trọng nhất, những thứ khác chỉ là thứ yếu."

"Tôi sẽ, cảm ơn cậu."

Lời cảm ơn trong miệng cậu có vẻ trịnh trọng lạ thường.

Thẩm Niệm trầm mặc một chút, thấp giọng nói: "Chiều nay tôi phải làm phẫu thuật, tôi rất lo lắng, lại phải thấy rất nhiều máu."

Hắn chưa bao giờ nói lời như vậy với người khác, bởi vì không ai tin rằng hắn sẽ lo lắng.

Nhưng người trước mắt mới gặp vài lần thì có.

"Thả lỏng đi." Đào Tri Việt nhìn hắn, "Cậu có tin vào kỳ tích không?"

"Tôi...... Không tin."

Trong cuộc sống của Thẩm Niệm, dường như vẫn luôn xảy ra kỳ tích, nhưng hắn vẫn luôn không hạnh phúc.

Nếu như đã hắn viết 《 Tâm nguyện của tôi 》, thì tâm nguyện của hắn chính là sẽ gặp được một phép mày có thể thay đổi cuộc sống của hắn bây giờ.

Nhưng cũng không có một Thẩm Niệm quá mức nhiệt tình tới giúp hắn thực hiện tâm nguyện.

Đào Tri Việt tổ sắp xếp ngôn ngữ, cố gắng an ủi hắn.

"Cậu đối với rất nhiều người, chính là điều kỳ tích. Rất nhiều thời điểm, màu đỏ là màu của hy vọng."

Vì thế chiều hôm nay, Thẩm Niệm tập trung cầm dao mổ sau lớp mặt nạ trong suốt, cảm thấy bản thân mình thực sự nhẹ nhàng hơn một chút.

Ca phẫu thuật diễn ra rất thành công, mỗi một chi tiết đều hoàn mỹ, đến cả chủ nhiệm bắt bẻ nhất cũng không tìm ra lỗi lầm này, chỉ còn lại có tấm tắc bảo lạ, cảm thán hậu sinh khả uý.

Buổi tối, Thẩm Niệm hiếm khi có được tâm tình tốt đi tới phòng bệnh thăm Đào Tri Việt, mang theo một bát canh nóng thơm phức.

Trên chiếc bàn nhỏ trước mặt Đào Tri Việt có một hộp trái cây được sắp xếp rất tinh xảo, một bên bàn đầy truyện tranh và game, còn có hoa tươi ánh sương sớm.

"Đây là món canh nổi tiếng nhất trong nhà ăn của chúng tôi, hương vị rất ngon."

Thẩm Niệm thật vất vả mới tìm được chỗ trống, đặt hộp giữ nhiệt xuống, cười nói: "Người nhà của anh thật dụng tâm."

Nhìn phòng bệnh ấm áp như vậy, Thẩm Niệm dường như cũng vui vẻ theo.

Mặc dù hắn không có gia đình, nhưng hiện tại hắn đã có một người bạn chân chính.

Cảm giác khi có bạn thật tốt.

Nỗi cô đơn của hắn vơi đi một chút.

"Rất thơm." Đào Tri Việt mở hộp giữ nhiệt ra, "Hôm nay tôi cảm thấy khỏe hơn hôm qua, tôi nghĩ bệnh của mình sẽ sớm chữa khỏi thôi."

"Vậy là tốt rồi." Thẩm Niệm thở phào nhẹ nhõm, "Sau khi khỏe lại nhất định phải bảo vệ thân thể, mùa đông rất dễ sinh bệnh."

"Tôi biết, cuộc phẫu thuật hôm nay có thành công không?"

"Rất thành công, đây là lần thứ hai tôi thực hiện ca phẫu thuật này, các vết tổn thương đã được loại bỏ hoàn toàn, bề mặt tiếp xúc sau khi giảm cũng rất rộng, tôi cảm thấy nó còn hoàn hảo hơn cả trường hợp hình ảnh trong sách giáo khoa......"

Thẩm Niệm mở hộp trò chuyện, lải nhải nói.

Đột nhiên, hắn ngượng ngùng dừng lại: "Thực xin lỗi, anh hẳn là không có hứng thú với chuyện này, hình như tôi đã nói quá nhiều."

Đào Tri Việt lại rất chăm chú lắng nghe: "Không sao cả, tôi rất thích nghe."

Rất nhiều người đã nói những lời này với hắn, nhưng phần lớn đều là không muốn hắn cảm thấy mất mặt.

Nhưng Thẩm Niệm cảm thấy, chỉ có lần này, lời nói của người này là chân thành.

Cậu ấy dường như rất thích nghe hắn nói chuyện.

Là bởi vì hắn trông giống một người bạn của cậu ấy sao?

Thẩm Niệm tò mò hỏi: "Có thể nói cho tôi về người bạn của cậu không? Là người bạn hẳn là đã trở thành bác sĩ."

Đào Tri Việt gật đầu, dường như cân nhắc câu nói của mình một chút: "Thật ra nghiêm khắc mà nói nói, cậu ấy không thể coi là bạn của tôi, đây là tôi định nghĩa đơn phương thôi."

"Tôi chỉ gặp mặt cậu ấy có một lần, nhưng cậu ấy đã cứu tôi, ngày đó khi tan làm về nhà, ở trên tàu điện ngầm đột nhiên...... Phát bệnh."

"Lúc đó cậu ấy ngồi đối diện với tôi, đánh chữ trên điện thoại, ngón tay cậu ấy di chuyển rất nhanh, tạm dừng một chút cũng không có. Tôi còn đang nghĩ xem lúc đó cậu ấy đang làm gì, cũng không giống như đang nói chuyện dài, sau một thời gian, tôi nghĩ, có thể là đang viết tiểu thuyết."

"Nhìn cậu ấy không ngừng bấm điện thoại, tôi có chút nhàm chán, cũng muốn lấy điện thoại ra nhưng lại phát hiện mình không thể cử động được. Tôi cũng không có cách nào phát ra âm thanh, cả người cứng đờ ngồi tại chỗ. Mà ngày đó trong xe cũng không có nhiều người lắm, mọi người đều đang cúi đầu nhìn điện thoại, không ai chú ý tới."

"Chỉ có cậu ấy để ý, cậu ấy dường như rất mẫn cảm với mọi thứ xung quanh. Sau khi nhìn thấy sự khác thường của tôi, vẻ mặt của cậu ấy lập tức trở nên rất hoảng loạn, điện thoại rơi xuống đất, có lẽ đã bị hỏng rồi, tiếng va chạm kia rất lớn, tôi gần như có ảo giác nhìn thấy những tia lửa, giống như sao băng đang rơi xuống, nhưng cậu ấy hoàn toàn không để bụng, rất sốt ruột mà đến trước mặt tôi."

"Miệng cậu ấy động đậy, nhưng thật ra tôi không nghe được gì, thật ra lúc đó thanh âm bên tai tôi đều mơ hồ, nhưng ý thức của tôi bị kéo ra, tôi bình tĩnh nghĩ, không phải là tôi không nghe được, hẳn là cậu ấy không thể nói chuyện."

"Hoảng thần vài giây, cậu ấy vội vàng chạy sang những toa xe bên cạnh kéo những hành khách khác, nhưng cậu ấy chỉ có thể khoa tay múa chân, chỉ về phía tôi, có lẽ rất nhiều người sẽ cảm thấy cậu điên rồi, cũng không rõ cậu ấy muốn biểu đạt điều gì."

"Cuối cùng cậu ấy cũng gọi được ai đó, có người gọi 120, có người gọi cho tiếp viên, khi cậu ấy quay về lần nữa, vẫn luôn canh giữ bên người tôi, chân tay luống cuống, rất muốn giúp tôi, nhưng lại không biết nên làm thế nào. Tôi nhìn thấy vẻ mặt rất lo lắng của cậu ấy, còn lo lắng hơn cả chính tôi, gần như sắp khóc. Sau đó tôi hoàn toàn mất đi ý thức."

Thẩm Niệm nghe mà run sợ: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó tôi tỉnh lại." Đào Tri Việt chọc giỡn, "Nếu không thì cậu cũng không nhìn thấy tôi ở chỗ này."

Nghe cậu nói đến đây, lồng ngực của Thẩm Niệm giống như tràn đầy một loại cảm giác phức tạp, thật lâu không nói nên lời.

Cuối cùng hắn nhỏ giọng nói: "Cũng may, cậu ấy phát hiện ra anh khác thường."

"Ừm, may mà gặp cậu ấy. Cậu ấy đã cho tôi một cuộc sống hoàn toàn mới."

Vẻ mặt của Đào Tri Việt rất nghiêm túc.

Thẩm Niệm thường xuyên có thể nghe thấy bệnh nhân nói điều này với hắn hoặc với đồng nghiệp, nhưng giờ phút này, những lời này dường như có một ý nghĩa khác.

Nghĩ nghĩ, Thẩm Niệm tán đồng với những gì Đào Tri Việt nói trước đó, "Nếu cậu ấy thật sự có thể trở thành bác sĩ, nhất định sẽ là một bác sĩ rất tốt."

Đáng tiếc khi khiếm khuyết cơ thể phải chịu khiến điều này là không thể.

Lặng im một lát, Đào Tri Việt hỏi hắn: "Tại sao cậu lại muốn trở thành bác sĩ?"

Thẩm Niệm trả lời rất quyết đoán: "Bởi vì tôi muốn chữa lành những ai đang bị bệnh tật dày vò, muốn bù đắp những khiếm khuyết của cuộc sống."

Thẩm Niệm dừng lại một chút, lại bổ sung: "Thật ra từ nhỏ tôi đã nghĩ như vậy...... Tôi không biết tại sao mình lại chấp niệm như thế, tôi cũng không mặc bệnh nghiêm trọng nào, hơn nữa rõ ràng tôi là một người rất nhút nhát, sợ máu, sợ chích, sợ sâu, cái gì cũng sợ."

"Trước ngày hôm nay, mỗi lần phẫu thuật thì trong lòng tôi đều phát run, nhưng bàn tay tôi vẫn luôn vững vàng, chưa từng mắc sai lầm nào, giống như ông trời cứ muốn tôi ăn hết chén cơm này vậy."

"Có đôi khi bản thân tôi suy nghĩ, tại sao lại có người mâu thuẫn như vậy chứ."

Đào Tri Việt yên lặng nghe hắn nói, cuối cùng hỏi: "Cậu có chuyện gì khác muốn làm không? Chuyện mà có thể khiến cậu cảm thấy vui sướng từ nội tâm."

Vấn đề này khiến Thẩm Niệm suy nghĩ suốt một đêm.

Lại một buổi tối khác, thân thể của Đào Tri Việt đã tốt hơn rất nhiều choàng một chiếc khăn trắng mềm mại, cùng hắn xuống lầu tản bộ.

Cơn ho đã trở nên rất ít, nhiệt độ giảm bớt, tình trạng viêm nhiễm chậm rãi biến mất.

"Tôi suy nghĩ thật lâu, khi ở bên cạnh những đứa trẻ, là thời điểm mà tôi vui vẻ nhất, tôi sẵn sàng vì bọn nó mà làm bất cứ chuyện gì."

Thẩm Niệm cười nói: "Có lẽ là bởi vì tôi muốn đền bù thiếu hụt của bản thân...... Đây là từ mà đồng nghiệp thường nhắc tới trong khoa tâm lý, bóng ma thời thơ ấu."

Đào Tri Việt khẳng định: "Nếu cậu đổi nghề, nhất định sẽ là một giáo viên xuất sắc."

Thẩm Niệm mỉm cười thoải mái hơn một chút, như thể đang tưởng tượng ra những cảnh trong sáng và hạnh phúc đó, thế nhưng nụ cười của hắn lại chậm rãi tiêu tán.

"Đáng tiếc tôi làm không được...... Tôi không có dũng khí."

"Tôi dường như bị thứ gì đó đẩy về phía trước, có lẽ là vận mệnh, có lẽ là ánh mắt của người khác, có lẽ là một loại ảo giác."

"Trước đây tôi từng hoài nghi bản thân mình bị tâm thần phân liệt, còn đi khám, bởi vì những ý niệm kỳ quái luôn hiện lên trong đầu tôi."

"Chẳng hạn như tôi thích một nơi bốn mùa như xuân, chán ghét mùa hè, cũng chán ghét mùa đông, nhưng cuối cùng lại đến Tấn Bắc với bốn mùa rõ rệt, hơn nữa sang năm còn muốn đi ăn máng khác ở một bệnh viện mới, có lẽ sau này tôi sẽ chôn chân ở đó mãi mãi, nhưng tôi không quen với thức ăn ở đây, trên người còn thường xuyên bị dị ứng."

"Tôi cảm thấy đó không phải là điều tôi muốn, tôi nghĩ đến hỏng bét, hơn nữa tôi không có biện pháp nào để nói với người khác, không có ai hiểu cả, tất cả mọi người đều cảm thấy tôi có một cuộc sống quá tuyệt vời, không ai có thể nhìn thấy những suy nghĩ kỳ quái trong đầu tôi, ngay cả bác sĩ cũng không thể chẩn đoán chính xác."

Ánh mắt Thẩm Niệm ảm đạm: "Tôi không biết mình tồn tại vì cái gì, mỗi ngày tôi đều giúp đỡ những người khác, nhưng tôi vẫn luôn không giúp đỡ được bản thân mình."

Không khí vào đêm đông rét lạnh, cuộc sống của hắn cũng thế.

Phục hồi tinh thần lại, hắn liên tục xin lỗi Đào Tri Việt: "Thực xin lỗi, không phải là tôi cố ý muốn nói những điều tồi tệ này, tôi đã không kiềm chế được cảm xúc......"

"Không sao, nói ra sẽ thoải mái hơn."

Đào Tri Việt thay đổi đề tài mới: "Cậu có muốn nghe tôi tiếp tục kể câu chuyện về người bạn kia không?"

Thẩm Niệm gật đầu: "Sau khi anh khỏi hẳn, có gặp lại cậu ấy không?"

"Không. Bởi vì không biết tên của cậu ấy, tôi cũng rời khỏi thành phố kia, cho nên không còn có gặp cậu ấy nữa. Nhưng nhân duyên trùng hợp, tôi xem cuốn tiểu thuyết mà cậu ấy viết, dường như hiểu biết về cậu ấy hơn một chút, cho nên những chuyện tiếp theo đều là tôi đoán."

Đào Tri Việt chậm rãi kể lại.

"Tôi đoán cậu ấy phải là một người rất thông minh, có nghị lực rất mạnh, cho nên cậu ấy mới có thể học đọc và viết. Hơn nữa tôi cảm thấy cậu ấy hẳn là lần đầu tiên viết, bởi vì cách viết không phải là tốt lắm. Nhưng đã rất lợi hại, giờ nhớ lại, tôi chưa bao giờ viết văn tốt trong kỳ thi tiếng Trung cấp hai."

"Nhân vật chính của cuốn tiểu thuyết đó là một người tàn tật được cứu rỗi, cậu ấy cũng tự sắp xếp một nhân vật cho mình, là người cứu rỗi. Đây hình như là một câu chuyện được lưu hành trên mạng, có cốt truyện và khuôn mẫu rất thông thường, cho nên cậu ấy cũng chiếu theo như vậy mà viết, đối với những người mới mà nói, sẽ tương đối dễ dàng hơn."

Nghe đến đó, Thẩm Niệm như nín thở.

Hắn luôn cảm thấy mình đang nghe thấy điều gì đó rất quan trọng đối với mình, nhưng hắn không rõ là vì cái gì.

"Nhưng tôi nghĩ, trong cuốn tiểu thuyết đó cậu ấy có một tâm nguyện mà không thể thực hiện được. Tôi còn nhớ rõ dáng vẻ của cậu ấy, sắc mặt thoạt nhìn rất tái nhợt, như là không thường xuyên ra ngoài, dáng ngồi cũng có chút co rúm lại, nhưng lúc tôi cầu cứu thì cậu ấy rất dũng cảm, là người dũng cảm nhất mà tôi từng gặp."

"Tiểu thuyết thật sự rất thần kỳ, dùng những con chữ có thể dệt nên giấc mơ rộng lớn và xa vời nhất. Tôi đoán giấc mơ của cậu ấy, có lẽ là rất nghiêm túc, là dùng sức cứu vớt người khác một lần, giống như kiểu cứu vớt mà cậu ấy mong đợi sẽ đến với mình, được cứu vớt, được yêu và được bảo vệ."

"Tuy rằng không thể gặp lại cậu ấy, nhưng xem tiểu thuyết cậu ấy viết, tôi hy vọng cậu ấy sẽ có một cái kết thật đẹp dưới ngòi bút của mình, đặc biệt là người cứu rỗi phóng ra tâm nguyện của cậu ấy, như vậy ít nhất trong thế giới tiểu thuyết, cậu ấy có thể có một cuộc sống tự do và tốt đẹp hơn."

Thẩm Niệm nhịn không được hỏi: "Trong cuốn tiểu thuyết đó, nhân vật này có kết thúc tốt sao?"

"Tôi vẫn chưa xem xong, nhưng tôi tin tưởng nhất định sẽ rất tốt. Nếu không tốt, tôi nhất định sẽ cố gắng giúp cậu ấy làm cho tốt hơn."

Đáp án này nằm ngoài dự đoán của Thẩm Niệm, hắn đang muốn nói cái gì đó, lại nghe Đào Tri Việt tiếp tục nói.

"Câu chuyện trong tiểu thuyết có thể được sửa, cuộc sống thực cũng có thể được sửa."

"Không cần chú ý tới thanh âm và ánh mắt của người khác."

"Làm những điều mà cậu thích." Đào Tri Việt lặp lại, "Chính cậu."

"Chính tôi......"

Thẩm Niệm lẩm bẩm lặp lại theo cậu. Trong lòng giống như có thứ gì đó buông lỏng.

Đào Tri Việt yên lặng chăm chú nhìn hắn, như thể đang chờ mong điều gì đó: "Có thể giúp tôi một việc được không?"

"Anh nói đi, tôi nhất định sẽ giúp."

Đây là câu trả lời quen thuộc nhất của Thẩm Niệm, đã khắc sâu vào xương cốt hắn, không biết đã nói qua bao nhiêu lần.

"Tôi có thể coi cậu như cậu ấy, nói một số lời muốn nói với cậu ấy không?"

"Hai người trông rất giống nhau, cũng có rất nhiều chỗ tương tự, cho nên ta nghĩ, lúc tôi nói cho cậu nghe, nói không chừng cậu ấy cũng có thể nghe được."

"Có đôi khi, thế giới và cuộc sống thật sự rất kỳ diệu, vượt qua tưởng tượng của chúng ta."

Đó là một lời nhờ vả rất đặc biệt, gần như không được coi là giúp đỡ.

Thẩm Niệm không cần nghĩ ngợi mà đáp ứng: "Được."

Lần này Đào Tri Việt suy nghĩ thật lâu trước khi sẵn sàng.

Giọng cậu chảy xuôi ở màn đêm yên lặng.

"Cảm ơn cậu ngày đó đã cứu tôi. Tôi biết cậu đã cố gắng hết sức mình, hơn nữa cuối cùng cậu đã làm được, cậu chắc chắn không nghĩ tới, cậu đã cho tôi một cuộc sống rất đặc biệt. Không cần tự trách, cậu thật sự đã làm rất tốt."

"Nếu như trong những ngày tháng sắp tới và tương lai, cậu gặp phải một số chuyện không hay, trải qua những ánh mắt khác thường, nhưng đó không phải là lỗi của cậu, từ trước đế nay đều không phải là cậu sai. Cậu là một người rất tốt, rất kiên cường cũng rất thiện lương, cậu rất quan trọng đối với người khác, ít nhất là với tôi, cậu đã thay đổi vận mệnh của tôi."

"Tôi hết bệnh rồi, hiện tại tôi rất khỏe mạnh, cũng có một cuộc sống mới rất hạnh phúc, tất cả đều là nhờ sáng tạo ban đầu của cậu, tôi hy vọng cậu có thể nghe thấy, tôi thật sự rất muốn gặp mặt cậu để nói một tiếng cảm ơn, đáng tiếc có lẽ không có cơ hội như vậy."

"Vận mệnh không công bằng, có lẽ cậu thiếu nhiều điều so với người khác, có lẽ con đường của cậu gian nan hơn người khác, nhưng những chuyện cậu đã trả giá, nhất định sẽ được ghi nhớ, sẽ được ngày tháng nhớ rõ, cũng sẽ vĩnh viễn khắc ghi trong lòng của người khác."

"Đừng sợ hãi ánh mắt của người khác, bây giờ cậu, chính là cậu tốt nhất, làm chuyện cậu muốn làm. Cậu đã chịu rất nhiều thiệt thòi, nhưng thật ra vận mệnh đã bồi thường cho cậu, ở nơi mà cậu không thể nhìn thấy, cậu đã sáng tạo ra kỳ tích không thể tưởng tượng được."

Thời điểm Đào Tri Việt nói chuyện, tuyết nhẹ như lông ngỗng bay lơ lửng trên bầu trời đêm băng giá.

Thẩm Niệm thật ra nghe không hiểu những lời này, cũng biết những lời này không phải là dành cho hắn.

Nhưng hốc mắt hắn đã đỏ, nước mắt sắp sửa rơi xuống.

Hắn còn nghe thấy được một âm thanh thanh thúy, như là thanh âm gông xiền vỡ vụn.

Có thứ gì đã biến mất.

Thẩm Niệm bỗng nhiên cảm giác được một sự tự do khó có thể miêu tả được.

Hắn như là lần đầu tiên mở mắt ra nhìn thế giới này, tham lam nhìn vào đêm đông vô cùng sáng ngời này.

Có côn trùng bay bên cạnh đèn sợi đốt ngoài bụi cây, mùi thuốc sát trùng tỏa ra từ các tòa nhà cao tầng, ánh trăng trong veo vắt treo trên bầu trời, những chùm đèn đường phản chiếu tuyết rơi lả tả trên bầu trời đêm.

Bụi bặm dừng lại ở trong lòng, giống như đều bị tuyết trắng phất đi.

"Tôi hình như cuối cùng đã cảm thấy một điều kỳ diệu trên chính con người mình."

Thẩm Niệm muốn miêu tả tâm trạng của mình, lại nói năng lộn xộn: "Tôi không biết vì sao lại cảm thấy xúc động như vậy, hơn nữa cảm thấy thật tự do, có lẽ người bạn đó đã thực sự nghe thấy, có lẽ tôi đang cảm động vì cậu ấy...... Không, đây là tâm trạng của chính tôi."

"Tôi đoán là có." Đào Tri Việt mỉm cười nhìn hắn, "Kỳ tích lại buông xuống một lần nữa."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp