Chẳng mấy chốc mà đã đến cuối tuần, Hoắc Nhiên vui sướng cáo biệt thời gian làm việc vô cùng dày vò hắn.
Mặc dù hắn rất ghét các hoạt động xã giao mà Hoắc Chấn Đông an bài cho hắn, nhưng nếu bắt buộc hắn phải lựa chọn giữa công việc và xã giao...... Quên đi, hắn muốn chọn cái chết.
Hoắc Nhiên mỗi ngày đến công ty, không chỉ phải đối mặt với hoa tươi và tiếng sét ái tình của quầy tiếp tân mà còn phải đối diện với vẻ che mặt thẹn thùng vì tình yêu của trợ lý nam của hắn là Tưởng Nam Thanh.
Không sai, anh chàng trợ lý của hắn cũng thích hắn.
Không giống như Hạ Tinh Tịch, Tưởng Nam Thanh không hề làm điều gì quá trớn, cậu ấy vô cùng nghiêm túc thực hiện chức trách công việc của mình, chỉ là trên mặt không hề che giấu dòng chữ "Tôi thích anh, anh chỉ cần liếc mắt nhìn tôi thôi là tôi sẽ như mở cờ trong bụng luôn"...... Mà thôi.
Hoắc Nhiên thậm chí không thể mở miệng nói một câu cự tuyết, bởi vì người ta căn bản không hề thổ lộ, cho nên hắn cũng không thể vì điều này mà đổi trợ lý.
Hắn vẫn luôn cảm thấy, việc thật lòng yêu thích một người nào đó không có gì là sai cả.
Tuần sau hắn sẽ đi công tác ở thành phố Tấn Bắc, Hoắc Nhiên vốn dĩ không muốn dẫn theo người trợ lý cứ luôn đỏ mặt này, nhưng khi cân nhắc đến nhiệm vụ mà Hoắc Chấn Đông giao cho hắn, những vấn đề vụn vặt như thu thập thông tin về các dự án được triển lãm, sắp xếp lịch trình cũng như đặt phòng khách sạn, nếu như có trợ lý thì hiệu suất sẽ cao hơn.
Bởi vậy Hoắc Nhiên cũng không hề tùy hứng, chỉ là không đầu không đuôi mà dặn dò Tưởng Nam Thanh cần phải mang khẩu trang vô.
Nghe vậy, khuôn mặt Tưởng Nam Thanh lập tức bốc cháy, nháy mắt đã biến thành ráng đỏ, "Cảm ơn Hoắc tổng đã quan tâm, tôi bị dị ứng phấn hoa nên sẽ luôn mang khẩu trang, không ngờ Hoắc tổng cũng để ý đến chuyện này."
Hoắc Nhiên:......
Hoắc Nhiên cảm thấy mình cũng cần phải mang khẩu trang, nếu không thì sẽ sợ không thể duy trì được vẻ vân đạm phong khinh mà một Hoắc tổng nên có được nữa.
Rắc rối của Hạ Tinh Tịch mang đến đã đến hồi hạ màn, cái kẻ điên cuồng đưa hoa kia thì cũng có thể tạm thời tránh thoát thông qua việc đi công tác, về phần Tưởng Nam Thanh, Hoắc Nhiên vẫn chưa tìm ra cách nói chuyện với bác sĩ Đào, trong lúc nhất thời, giữa hắn và bác sĩ Đào hình như không có đề tài nào nữa.
Hai ngày nghỉ cuối tuần này, bác sĩ Đào sẽ trải qua như thế nào đây?
Sau khi nín nhịn hơn nửa ngày, ngay cả những người bạn chơi bóng với Hoắc Nhiên cũng nhận thấy sự không tập trung của hắn, vội vàng dừng lại hỏi hắn có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không.
Hoắc Nhiên buột miệng thốt ra: "Cuối tuần cậu thường làm gì?"
Người bạn cảm thấy như mình bị ngu ngay, dùng sức vỗ vỗ quả bóng rổ trong tay, "Chơi bóng nè!"
"......" Hoắc Nhiên nhàn nhạt giải thích, "Không, không phải hỏi cậu."
Người bạn đột nhiên lùi về phía sau một bước, khinh hoàng nhìn vào khoảng không trước mặt hắn.
Hoắc Nhiên rối rắm một chút, hắn vẫn thành thật xin lỗi bạn mình, nói trạng thái của hắn hôm nay không tốt lắm nên không chơi nữa.
Lần đầu tiên, hắn thực sự cảm thấy điện thoại đập đá không dùng được pp là chuyện phiền phức tới cỡ nào.
Hoắc Nhiên đã không còn tâm tư chơi bóng, hắn quyết định về nhà đọc sách, gần đây đã không tĩnh tâm đọc sách rồi.
...... Sau đó hắn sẽ thuận tay mở máy tính ra, nhìn xem có người nào tìm hắn không.
Hoắc Nhiên về nhà tắm rửa, phi nhanh thần tốc về phòng làm việc, tóc ướt dầm dề nhỏ nước.
Trên pp cũng không có tin nhắn mới, lịch sử trò chuyện giữa hắn và bác sĩ Đào đã dừng lại ở câu chúc ngủ ngon hồi hôm qua.
Không biết bác sĩ Đào có ngủ nướng vào cuối tuần không nhỉ, hơn nữa hôm nay cũng không có điều gì muốn nói, cho nên Hoắc Nhiên không gửi lời thăm hỏi buổi sáng tốt lành.
Bây giờ đã gần chạng vạng, chắc bác sĩ Đào đã thức rồi, anh ấy đang làm gì thế?
Thanh niên Hoắc Nhiên mới nghiện internet phát ngốc nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, vô thức nhấn vào ảnh đại diện của bác sĩ Đào.
[ Tôi vỗ vỗ "Đào". ]
Hoắc Nhiên:!!
Hoắc Nhiên sững sờ tại chỗ, biểu tình cứng đờ, không biết phải làm sao.
Kết quả không đến nửa phút, bác sĩ Đào đáp lại.
[ "Đào" vỗ vỗ tôi. ]
Hai hàng ký tự màu xám được nối với nhau, là một cuộc gặp gỡ tức thì ngoài ngôn ngữ, bọn họ không hề nói với nhau câu nào, nhưng giờ phút này chính là cùng nhau nhìn vào giao diện này mà nói chuyện phiếm.
Trong lòng Hoắc Nhiên hơi hơi động, không tự giác thấp cúi đầu.
Giống như thật sự bị vỗ vào đầu vậy.
[ HR: Tôi mới vừa đi đánh bóng về, cả người toàn là mồ hôi / chim cánh cụt nhảy nhảy ]
[ HR: Bác sĩ Đào đang ra ngoài chơi à? ]
[ Đào: Đang ở nhà đọc sách. ]
[ Đào: Nhưng mà hình như chẳng vô đầu được chữ nào. ]
[ Đào: Cá mặn nằm liệt.jpg]
Nhìn chằm chằm vẻ mặt mệt mỏi và lười biếng của con cá mặn này, Hoắc Nhiên thật khó có thể liên tưởng trạng thái này với một bác sĩ Đào luôn kỷ luật bản thân.
Nhưng mà biểu cảm này cũng thật đáng yêu, Hoắc Nhiên âm thầm lưu lại bức ảnh.
[ HR: Tôi cũng vậy, dạo này tôi nóng nảy quá. ]
[ HR: Bác sĩ Đào không cần miễn cưỡng thân mình phải đọc sách, cũng có thể ra ngoài đi dạo một chút, hôm qua tôi nhìn thấy các bài đăng trên diễn đàn, hóa ra ở Tấn Bắc có nhiều chỗ thú vị như vậy. ]
[ HR: Bác sĩ Đào có cần Amway* không? ]
*Nguyên gốc (安利): giới thiệu.
[ Đào: Đến cả Amway mà anh cũng biết rồi à / đầu chó ]
Amway là một từ mới mà Hoắc Nhiên đã học được khi đọc bài đăng ngày hôm qua.
Từ ngữ mới học được lấy ra dùng, còn bị bác sĩ Đào chú ý, bản mặt già của Hoắc Nhiên đỏ lên.
[ Đào: Cảm ơn anh ~ tạm thời không cần đâu, tôi cũng ít khi đi chơi. ]
[ Đào: Tôi ở nhà một mình cũng quen rồi, ha ha ha ha. ]
Mặc dù bác sĩ Đào kết thúc câu bằng bốn chữ ha ha ha ha, nhưng không hiểu vì sao, Hoắc Nhiên lại đọc được một sự cô đơn ở trong đó.
Hoắc Nhiên rất nhanh sau đó cảm thấy đây chỉ là ảo giác mà thôi, một người dịu dàng và giàu lòng nhiệt tình như bác sĩ Đào, sao lại cảm thấy cô đơn chứ?
Vì thế hắn cũng không nghĩ nhiều, hàn huyên vài câu với bác sĩ Đào, mãi đến khi bác sĩ Đào nói phải đi làm cơm tối mới thôi. Hoắc Nhiên đi vào nhà bếp nấu cho mình tô mì, bưng tô trở về phòng làm việc, bất giác click mở icon trò chơi trên màn hình nền, hoàn toàn quên mất dãy giá sách phía sau.
Trước đây, lịch trình hàng ngày của Hoắc Nhiên vẫn luôn kín mít, hắn luôn luôn bị vây hãm trong đủ loại công tác và các hoạt động xã giao nhàm chán, sau khi hắn trịnh trọng kháng nghị với Hoắc Chấn Đông thì mới giảm bớt được một tí, ít nhất thì những ngày cuối tuần là có thể thuộc về hắn rồi.
Cho nên cuối cùng cũng đã cảm nhận được tâm tình của xã súc, Hoắc Nhiên không hề muốn phải cật lực làm việc vào cuối tuần nữa, lúc muốn ra ngoài thì rủ rê bạn bè đi đánh bóng ăn cơm, lúc không muốn ra ngoài thì làm ổ trong nhà chơi điện tử.
Gần đây có một trò chơi đang rất hot, hot đến mức bạn bè của Hoắc Nhiên không ai là không chơi trò này, đây là một trò chơi mô phỏng game sandbox* kinh doanh mang tên 《 Đảo động vật vui vẻ 》, trò chơi này đã ổn định được nhiều năm, lại đột nhiên vì một cái weibo mà trở nên hot rần rật.
*Sandbox game là một thể loại video game với yếu tố sáng tạo đem đến cho người chơi sự trải nghiệm tuyệt vời khi hoàn thành nhiệm vụ của game hoặc đôi khi game cũng không đưa ra bất kỳ mục tiêu cụ thể. Vì thế mà các game sandbox là sự kết hợp giữa yếu tố sáng tạo với các thể loại game khác để trò chơi tăng thêm phần nổi bật. Các trò chơi sandbox thường kết hợp với thế giới mở để cho phép người chơi tự do di chuyển và phát triển trong thế giới của trò chơi.
Trong《 Đảo động vật vui vẻ 》, người chơi có thể lựa chọn một loại động vật làm hình tượng cho mình, sau đó xây dựng và vận hành một hòn đảo nhỏ thuộc về riêng mình, độ tự do của trò chơi này rất cao.
Bởi vì có những loài động vật bị hình thái khống chế, không thể hoàn thành các thao tác trong một phần của trò chơi cho nên trong game này có thể chọn sống theo nhóm, một số người chơi cùng nhau vận hành đảo nhỏ, chỉ cần nộp đơn đăng ký được chủ đảo đồng ý là được.
Weibo của chủ po* là một chú sóc rất đáng yêu, trong đời sống hiện thực rất thích cất giấu đồ đạc, ở trên đảo này hắn đã xây dựng rất nhiều kho hàng, trong đó tích trữ đủ thứ các loại thực phẩm cũng như các đồ dùng linh tinh.
*Có nhiều nghĩa, đặt trong lĩnh vực IT thì là từ viết tắt của Product Owner, nghĩa là người sở hữu.
Có một ngày sóc po đột nhiên phát hiện mình đã đánh mất một số thứ nhỏ nhặt, nhưng trên đảo cũng không có ghi chép gì về việc khách đến thăm, cho nên hắn đã báo cáo lên bộ phận chăm sóc khách hàng, mà nhân viên hỗ trợ nói rằng đây không phải là bug của trò chơi.
Sóc po cẩn thận quan sát, phát hiện sau khi hắn offline vào buổi chiều thì đồ đạc sẽ mất đi một ít, vì thế hắn đã dày xéo lương tâm bán đi rất nhiều lương thực, mua một kiện áo choàng của một đại thần chế tạo, sau khi mặc vào thì ngồi canh ở cửa kho hàng, thề với trời nhất định phải bắt được các tên NPC ăn trộm thần bí này.
Kết quả hắn lại bắt gặp một con kiến nhỏ đen đen, vô cùng thành thạo khiêng mất ba hạt gạo từ trong kho hàng của hắn, thở hổn hển chui ra cái lỗ do gỗ bị nứt.
Sóc po nhìn nick name người chơi trên đỉnh đầu con kiến kia, thiệt là mắt chữ A mồm chữ O, thế mà cũng có người chơi lựa chọn trở thành một con kiến.
Lúc này hắn mới nhớ, thật lâu trước kia hắn có nhận được một đơn xin gia nhập nhóm của một người chơi, lần ấy hắn đã mong ngóng lâu ơi là lâu mà cũng không thấy tên của người chơi đó xuất hiện, trên hòn đảo nhỏ này cũng không có căn nhà nhỏ nào được dựng lên nên hắn còn tưởng rằng người đó không tới đây chơi.
Thiệt trăm triệu lần không ngờ tới, người chơi hệ mini này lại sống dưới lòng đất.
Lòng sóc po tràn ngập sự tò mò, hình thể của hắn quá lớn nên không thể đi xuống được, chỉ có thể gửi tin nhắn cho người chơi là con kiến trong danh sách thành viên trên đảo, hỏi xem nhà đối phương là cái dạng gì.
Người chơi con kiến trả lời, trước tiên là bày tỏ sự xin lỗi vì đã ăn trộm đồ, sau đó gửi cho đối phương hình chụp căn phòng nhỏ của hắn.
Một chiếc giường lớn xa hoa được làm từ mùn cưa, chăn bông được làm từ cánh hoa khô, bàn ăn bằng đinh vít, bồn tắm bằng vỏ trứng gà, ống nước dày được nối bằng ống hút nhựa......
Sóc po bị moe đến mức máu đầy mặt, sau đó đã đăng cái này lên Weibo, cảm khái Đảo động vật đảo thật là tràn đầy những điều bất ngờ đáng kinh ngạc, mỗi người chơi đều có thể chơi bằng một phương thức độc nhất vô nhị của mình.
Bởi vì thế nên Đảo động vật đã bùng nổ, Hoắc Tư Hàm vốn đã trầm mê trong đó vì muốn nhận được phần thưởng khi mời bạn bè tham gia nên đã ra sức tẩy não Hoắc Nhiên, vừa đe dọa vừa dụ dỗ khiến hắn chơi trò này.
Hoắc Nhiên không thường xuyên chơi game mới đầu còn rất không tình nguyện, nhưng sau khi chơi rồi thì rất là hăng, thậm chí cũng bởi vì đó mà cảm thấy hứng thú với ngành công nghiệp sản xuất game.
Trong game Hoắc Tư Hàm là một chú gấu Koala, Hoắc Nhiên cảm thấy hai anh em hẳn là nên giống nhau một chút, đương nhiên, hắn phải mạnh hơn cô em gái của mình nhiều.
Vì thế...... Hắn lựa chọn trở thành một con gấu nâu bự.
Gấu nâu bự đi lại tương đối chậm, nhưng sức lực thì đủ khỏe để có thể kéo bay hàng rào gỗ trên đảo Koala dễ như trở bàn tay.
Sau khi Hoắc Nhiên online, hắn bắt đầu leo lên thuyền gỗ chạy đến hòn đảo của em gái phá hoại một trận nhưng sẽ không ảnh hưởng đến toàn cục, sau đó để lại một ít trái cây làm quà, vui sướng vỗ mông bịch bịch về nhà.
Hòn đảo nhỏ của hắn trong mấy ngày tới sẽ có nắng ấm, Hoắc Nhiên định nhân cơ hội này sửa lại nhà ở một chút, động tác của gấu nâu rất chậm chạp nên hắn phải dành nhiều thời gian.
Tốc độ thời gian của trò chơi này cũng giống như ngoài đời thực, Hoắc Nhiên ở trong trò chơi cày cuốc đến 10 giờ tối, khi hòn đảo nhỏ trở nên tối đen rồi mới offline, sang ngày mai sẽ lại tiếp tục.
Mãi cho đến tối chủ nhật, Hoắc Nhiên mới hoàn thành được công việc sửa chữa gian nan mà mình toàn tâm toàn ý đặt vào đó, nhìn căn nhà nhỏ rất khốc huyễn theo phong cách công nghiệp rực rỡ hẳn lên, Hoắc Nhiên vừa lòng chụp mấy tấm hình, sau đó đăng lên.
[ động thái ] HR: Tôi không làm kiến trúc sư thật là một tổn thất lớn trong ngành sản xuất mà / đáng yêu [ hình ảnh ][ hình ảnh ][ hình ảnh ]
Rất nhanh đã có người nhấn like và bình luận.
[ bình luận ] Ba ba của chế: Mắc ói quá! Thiệt là không biết xấu hổ!
[ bình luận ] Nói miết không thôi: Hoắc tổng thật lợi hại.
[ bình luận ] Lục Ngạn: A Nhiên, cậu cũng chơi trò này sao? ID là gì, tớ thêm cậu.
[ bình luận ] Thỏa mãn với niềm vui trả lời Ba ba của chế: Đứa này tên gì đó?
[ bình luận ] HR trả lời Thỏa mãn với niềm vui: Ba, xem con bé kiêu ngạo chưa kìa
......
Tương tác trong bài đăng ở pp chỉ có bạn tốt mới nhìn thấy được, Hoắc Nhiên rất thích cách thiết lập độc đáo này, như vậy thì dù có kết bạn với một số người không quen thì cũng không sợ bại lộ chuyện riêng tư.
Hai ngày này cứ nhìn vào máy tính mãi nên nhức cả mắt, Hoắc Nhiên quét mắt nhìn bình luận mới ngày một rậm rạp, đang muốn tắt trang web thì động tác đột nhiên cứng lại.
[ bình luận ] Đào: Anh nên làm một cái giếng trời trên mái nhà, như vậy sẽ càng đẹp mắt hơn.
Hoắc Nhiên vốn định trả lời bình luận, dừng một chút, hắn trực tiếp mở ra cửa sổ trò chuyện.
[ HR: Bác sĩ Đào, anh cũng chơi Đảo động vật sao? ]
[ HR: Hóa ra mái nhà có thể thay đổi như thế. ]
[ Đào: Lúc trước chơi rất nhiều, nhưng không ngờ bây giờ trò này lại hot như vậy. ]
Ngay sau đó, bác sĩ Đào gửi đến một vài hình ảnh.
Hoắc Nhiên click mở, thấy rằng đây là ảnh chụp màn hình của căn nhà nhỏ trong Đảo động vật, nó rất giống với phong cách mà hắn đã dày công trang hoàng, tuy nhiên trên mái nhà có một cái giếng trời lớn, ban đêm đựng đầy những ngôi sao, phản chiếu với căn nhà nhỏ màu xám tục tằng lập tức mang một hơi thở lãng mạng chất phát.
[ HR: Đẹp quá! ]
[ HR: Bác sĩ Đào thật lợi hại. ]
[ Đào: Lúc đó tôi rảnh rỗi không làm gì cho nên thử qua rất nhiều phong cách, nếu như anh cần tham khảo thì có thể hỏi tôi nhé. ]
[ Đào: Gấu nhỏ xoay tròn.gif ]
Hoắc Nhiên đang đắm chìm trong hào quang của kiến trúc sư bậc thầy, nhìn những hình ảnh bác sĩ Đào gửi tới thì đột nhiên thấy hổ thẹn, hắn cẩn thận nghiên cứu lại cách bố trí căn nhà gỗ nhỏ của mình, muốn học hỏi tiếp thu một chút.
Sau đó hắn nhìn thấy một thân ảnh tròn nhỏ màu nâu phản chiếu trong gương, trên người là những chiếc gai nhọn phát ra ánh sáng trắng bạc.
Hóa ra bác sĩ Đào là một con nhím.
Nhìn lại tin nhắn từ bác sĩ Đào, Hoắc Nhiên mới nhận ra rằng một tia cô đơn mà hắn cảm nhận được ngày hôm qua cũng không phải ảo giác.
Ngơ ngẩn trong chốc lát, Hoắc Nhiên ma xui quỷ khiến gửi một tin nhắn có phần mạo muội.
[ HR: Bác sĩ Đào luôn sống một mình sao? ]
Bác sĩ Đào không phủ nhận, ngữ khí trả lời rất nhẹ nhàng.
[ Đào: Phải chăng thuộc tính sợ xã hội của tôi bị phát hiện nhanh vậy sao 0.0]
Trong lòng dâng lên một sự xúc động không thể giải thích được, Hoắc Nhiên tiếp tục hỏi.
[ HR: Là bởi vì anh cảm thấy mình không có đề tài chung với những người xung quanh, cho nên mới không thể làm bạn được đúng không? ]
Phải một lúc lâu sau, bác sĩ Đào mới gửi tin nhắn.
[ Đào: Không. ]
[ Đào: Tôi chỉ là......Không có cảm giác chân thật. ]