Trong từng câu phỏng đoán kéo tơ lột kén, Đào Tri Việt nín thở, giống như những bông tuyết phiêu linh dần tích tụ trên cành, cành cây bị áp xuống thật thấp.
Khi vấn đề cuối cùng rơi vào không khí, cành cây bị quá tải mà bị gãy, tất cả tuyết đọng cứ như vậy mà rơi xuống, bay lả tả.
Hoắc Nhiên đã đoán ra.
Khi khoảnh khắc này thực sự đến, ngoài ý muốn là Đào Tri Việt không cảm thấy quá hoảng loạn.
Trong cơn xuất thần, cậu nhớ tới mẹ của Hoắc Nhiên, trong căn bếp rộng mở sáng ngời, những người khác chưa từng phát hiện ra cảm xúc khác thường của cậu, Hoắc Nhiên vội vàng ăn vụng thịt kho tàu, nên chỉ có bà nhìn thấy được ánh mắt cậu, đọc ra sự hoài niệm bên trong.
Cậu cảm thấy, ngày đó mẹ Hoắc vốn dĩ muốn tiến lên ôm cậu, có lẽ bà nhận ra cậu đang che giấu, cho nên đã thay đổi động tác, nhẹ nhàng sửa cổ áo xiêu vẹo của cậu.
Giống như sửa sang lại quần áo của Hoắc Nhiên rất nhiều năm vè trước.
Vì thế trong vài giây đó, cậu lại một lần nữa có được mẹ.
Thấy cậu thật lâu không nói gì, Hoắc Nhiên ngược lại chủ động nói: "Có phải tôi đã đoán đúng rồi không?"
Đào Tri Việt phục hồi tinh thần, nhẹ giọng nói: "Anh rất giống mẹ anh."
Sự dịu dàng và quan tâm đến những người xung quanh, còn có cái nhìn sâu sắc hơn những người bình thường.
"Mọi thứ khác đều đúng, nhưng câu cuối cùng, là sai."
Trong ánh mắt của Hoắc Nhiên có chút mờ mịt: "Rõ ràng là em biết trước tương lai có thể xảy ra chuyện gì, điều này đủ để chứng minh mọi thứ đều là thiết kế......"
"Không phải." Đào Tri Việt lắc đầu, "Anh có biết vì sao em lại đột nhiên nhắc tới mẹ anh không?"
"Vì sao?"
"Bởi vì trong câu chuyện mà em biết, ba mẹ anh không có ly hôn, em gái của anh biến thành em trai, ba anh chỉ quan tâm đến kinh doanh, mẹ anh chỉ thiên vị người em trai tuổi nhỏ, cho nên anh cũng không quá vui vẻ khi ở nhà, một lòng chỉ muốn vượt qua thành tích siêu việt của ba."
Nghe cậu nói thẳng một "Câu chuyện" như vậy, Hoắc Nhiên đầu tiên là giật mình, rất nhanh phản bác: "Này không phải tôi."
"Đúng vậy, người đó không phải anh. Cho nên thế giới này cũng không bị thiết kế, tất cả đều hoạt động theo quy luật tự nhiên."
"Anh di truyền sự nhạy bén từ mẹ, Tư Hàm di truyền sự hoạt bát của mẹ, và hai anh em các anh đề di truyền dũng khí và kiên định cả của ba."
"Đây không phải là những giả thiết nhạt nhòa cứng ngắc, tất cả đều xuất phát từ mọi thứ thực sự xảy ra xung quanh anh, có những nguyên do đều có thể truy ngược lại, không ai sắp xếp cuộc sống của anh, và mối quan hệ của chúng ta cũng không hề được viết trong sách." Đào Tri Việt nói rất chậm, ngữ khí kiên định.
Tất cả lời này đều từ trái tim của cậu, cậu không hy vọng người không tin vào vận mệnh như Hoắc Nhiên bị "Sức mạnh cốt truyện" giam cầm.
"Trong sách...... Đây là một quyển tiểu thuyết sao?" Hoắc Nhiên nhớ tới cuộc nói chuyện tối hôm qua, "Hôm qua em hỏi tôi, ý nghĩa tồn tại của tiểu thuyết là gì."
Đào Tri Việt gật đầu: "Em chỉ hỏi anh, bản thân mình lại không trả lời."
"Với em mà nói, ý nghĩa tồn tại của cuốn tiểu thuyết này, có lẽ chính là giúp em gặp được anh."
"Nhưng mà ngay từ đầu, em trốn tránh tôi."
"Bởi vì em chưa nhìn thấy anh chân chính, em đã bị câu chuyện dở khóc dở cười trong tiểu thuyết lừa rồi."
Hoắc Nhiên mỉm cười một chút: "Dở khóc dở cười như thế nào?"
"Tất cả mọi người đều bất hạnh, đều có quá khứ rất bi thảm, tuy rằng vai chính giống như là cứu rỗi lần như, nhưng tuyến tình cảm rất cứng nhắc, không tự nhiên một chút nào, rất nhiều chỗ không hề có sự logic, tình yêu rất kỳ quái, hận cũng rất kỳ quái, tất cả nhân vật phụ đều là công cụ hình người, hình tượng của nhân vật chính cũng rất rập khuôn."
"Cuốn sách này nghe có vẻ thật sự rất tệ."
"Thật sự." Không khí nhẹ nhàng một chút, Đào Tri Việt liền nói giỡn, "Mặc dù em ít khi xem tiểu thuyết, nhưng em nghĩ quyển sách này hẳn là do người mới viết, thậm chí câu văn cũng không trôi chảy."
"Tại sao người đó lại viết xuống câu chuyện này?"
"Em không biết, có lẽ giống như lời anh nói hôm qua, người đó muốn hoàn thành một tâm nguyện của bản thân."
Hoắc Nhiên không ngừng hỏi: "Vì sao thế giới này lại không giống như trong tiểu thuyết?"
"Em không biết, nhưng em hy vọng sau khi hắn viết xong thì lại hối hận, cảm thấy câu chuyện được dàn dựng rất tệ, đặc biệt là tuyến số 7 kia, hắn không có người nhà, cho nên chỉ có thể để ý đến tiền, có lẽ cuộc sống của hắn hàng ngày cũng giống như trên sân bóng vậy, muốn dùng hết toàn lực. Cho dù như thế nào, hắn cũng không mắc sai lầm thật sự, cũng không nên có một kết cục bi thảm như vậy."
"Vừa lúc em xuất hiện, thay thế cho nhân vật số 7, cho nên hắn biến mất, hắn không cần phải gánh số phận đó trên lưng nữa, có lẽ ở một câu chuyện khác, hắn sẽ có một cuộc sống tốt đẹp hơn."
Nghe Đào Tri Việt phân tích có trật tự như vậy, Hoắc Nhiên nhịn không được nói: "Nếu thật là như vậy thì tốt rồi."
Bọn họ lặng im một lát, dưới ánh đèn mờ ảo, chăm chú nhìn vào đôi mắt của nhau.
"Đàm luận những việc này cảm giác rất kỳ quái." Đào Tri Việt cười rộ lên, "Thật giống như loài khủng long mà chỉ hai chúng ta mới có thể nhìn thấy đột nhiên xuất hiện trên Trái đất, sau đó chúng ta nghiêm túc phỏng đoán xem tại sao chúng lại sống lại."
"Đúng vậy, tại sao khủng long lại xuất hiện?" Hoắc Nhiên cũng cười theo, "Em đột nhiên đến thế giới này, là do xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sao? Hay là do có dấu hiệu gì đặc biệt?"
"Không phải, chỉ là trên đường tan làm bình thường."
Đây là lời nói dối duy nhất mà cậu nói hôm nay, cũng là lời nói dối cuối cùng trong những ngày sắp tới.
"Có khả năng bởi vì em rất đặc biệt." Đào Tri Việt che giấu nguyên nhân chân chính, trêu chọc nói, "Anh có thể trở thành nhân vật chính cũng rất đặc biệt, mười vạn tại sao."
"Thật ra tôi còn rất nhiều lời muốn hỏi, nhưng trong lúc nhất thời, lại không biết nên hỏi cái gì."
Hoắc Nhiên cúi đầu nhìn bàn tay mình, lòng bàn tay ẩm ướt mồ hôi.
"Có phải rất lạnh không?" Hắn lẩm bẩm nói, "Trước kia tôi cảm thấy miêu tả này thật khoa trương, hiện tại mới biết được, hóa ra con người vào thời điểm không biết làm sao, thật sự sẽ tay chân lạnh cả người, toàn thần phảng phất như mất hết sức lực."
"Tôi hy vọng em gạt tôi, đó chỉ là một lời nói đùa khoa trương trong ngày cá tháng tư, nhưng hôm nay không phải ngày cá tháng tư, tôi biết em cũng sẽ không gạt tôi."
Những tiếng nói bất tận nhỏ dần, cảm giác hoảng sợ và mất mát dần ập đến.
Đào Tri Việt không biết nên dùng ngôn từ nào để an ủi, đành phải trả lời bằng cách lặng lẽ ôm.
Cậu có thể nghe thấy tiếng tim đập kịch liệt của đối phương.
Giọng nói trầm thấp của Hoắc Nhiên vang lên bên tai.
"Có người đã viết xuống một kịch bản, nhưng nội dung thực tế lại thay đổi. Nhưng cho dù như thế nào, tên của tôi đã được một người viết xuống."
"Tôi nghĩ, tôi cần một chút thời gian để suy nghĩ cẩn thận."
Cuối cùng hắn cũng nói.
Thời gian còn lại trong ngày, trôi qua rất nhanh.
Bãi cỏ, khói nướng BBQ, tiếng cười đùa, rượu chè chén.
Hoắc Nhiên nói chuyện với bạn bè của mình như bình thường, tươi cười như cũ, không một ai phát hiện ra điều gì bất thường.
Đào Tri Việt lại mẫn cảm chú ý, hắn đang nghiêm túc đánh giá từng người bạn, giống như muốn phán đoán bọn họ có phải là sự tôn tại chân thật không.
Có đôi khi hắn sẽ thất thần, cúi đầu nhìn những bóng đen phản chiếu trên cỏ, tương ứng với những người trên mặt đất, xem có ai bị bỏ sót không.
Hắn còn đột nhiên vỗ nhẹ đầu của Hoắc Tư Hàm, Hoắc Tư Hàm giật mình vội vàng móc điện thoại ra soi gương, cho rằng ông anh đang bôi cái gì đó trên đầu mình.
Mọi người đều đang cười, Đào Tri Việt cũng cười, chỉ là đôi mắt ê ẩm.
Cậu giống như thấy bản thân mình của một năm rưỡi trước.
Sau khi tỉnh lại, cậu cảm thấy thế giới đang bày trò đùa cợt mình, lại cho rằng đây là một giấc mơ quá mức chân thật, cho nên luôn muốn tìm sơ hở của những người đi ngang qua, xem bọn họ có phải là ảo ảnh hay không.
Chạng vạng, buổi tụ tập kết thúc, náo nhiệt tan cuộc.
Đào Tri Việt nhìn Hoắc Nhiên mỉm cười chào tạm biệt người nhà, sau đó bọn họ khởi hành đi đến sân bay.
Ở bên cạnh cậu, Hoắc Nhiên có thể không cần làm bộ rộng rãi, thỉnh thoảng lại hỏi những câu khiến người khác hoàn toàn không hiểu.
"Tôi học cái gì?"
"Tài chính."
"Tôi trở thành người cuồng công tác giống như ba tôi vậy sao?"
"Ừm."
Máy bay xuyên qua màn đêm ở độ cao vạn mét, thế giới bên dưới những tầng mây được thắp sáng bằng những ánh sáng xa và nhỏ.
Đây là cuộc hành trình an tĩnh nhất mà bọn họ cùng nhau vượt qua.
Đến thành phố Tấn Bắc quen thuộc, một mình Đào Tri Việt trở về phòng 1502.
Bọn họ ăn ý nói lời chúc ngủ ngon với nhau ở thang máy, sau đó tách ra.
Lần này không cố ý tìm nguyên nhân, Đào Tri Việt vẫy tay với hắn, nhìn cửa thang máy chậm rãi khép lại, đi lên, rồi mới xoay người tìm chìa khóa mở cửa.
Sau ngày sinh nhật hôm đó, Hoắc Nhiên cho cậu không gian để ở một mình, cậu nghĩ, giờ khắc này Hoắc Nhiên có lẽ càng cần hơn nữa.
So với việc trầm mặc một năm rồi mới từ từ mở cửa lòng của cậu, biểu hiện của Hoắc Nhiên đã dũng cảm hơn rất rất nhiều.
Cho dù hắn cần bao nhiêu thời gian, Đào Tri Việt đều sẽ kiên nhẫn chờ đợi.
Những ngày sau đó, Hoắc Nhiên có đôi khi sẽ đến công ty làm việc, có đôi khi sẽ xa nhà một mình, có đôi khi cũng tới công ty đón cậu tan làm, cùng đi ăn cơm.
Hai người không còn ở bên nhau thường xuyên như trước, mà giống như lúc ở hai nơi khác nhau, dùng điện thoại để nhắn tin nói chuyện.
Đào Tri Việt vẫn đi làm, gõ số hiệu và tan tầm như mọi khi, thỉnh thoảng nghe Hoắc Nhiên chia sẻ những mảnh sinh hoạt đời thường của mình qua internet.
Hoắc Nhiên trở lại chốn cũ, đến hòn đảo nhiệt đới yêu thích của mình.
[ Tiểu Hoắc: Hôm nay ngồi xe đến bãi biển, không biết tại sao lại nghĩ đến vụ tai nạn xe cộ, đột nhiên rất lo lắng, trên đường thiếu chút nữa muốn xuống xe. ]
[ Tiểu Hoắc: Tài xế cảm thấy biểu tình của tôi rất kỳ quái, suốt quãng đường vẫn luôn cảnh giác, mà tôi thì không thể giải thích :( ]
[ Tiểu Hoắc: Phong cảnh tôi nhìn thấy khi lặn với ống thở vẫn rất đẹp, chụp một tấm cho em xem. ]
[ Đào: Đừng lo lắng, em không ở đó thì không có vấn đề gì hết. ]
[ Đào: Chim cánh cụt nhỏ nghiêng đầu.jpg]
Hoắc Nhiên tìm thấy rất nhiều thứ cô đọng của ngày xưa.
[ Tiểu Hoắc: Tôi đang xem lịch sử trò chuyện của chúng ta, thật dài, mỗi ngày chúng ta dường như có vô số điều muốn nói. ]
[ Tiểu Hoắc: Thấy cái ngày mà em mói không có cảm giác chân thật kia. ]
[ Tiểu Hoắc: Nếu là tôi bây giờ, tôi có thể càng đồng cảm mà an ủi em hơn. ]
[ Đào: Anh đang thở, anh là tồn tại chân thật, anh có thể nhìn thấy màn hình và những tin nhắn mà em đã gửi, đó chính là cảm giác chân thật. ]
[ Đào: Những lời anh nói khi đó rất hay, em vẫn luôn nhớ rõ những lời này. ]
Hoắc Nhiên trong lúc làm việc, thỉnh thoảng cũng sẽ nói đùa về chuyện này.
[ Tiểu Hoắc: Hôm nay thật bận. ]
[ Tiểu Hoắc: Thật muốn bắt người đàn ông trong sách kia tới, để hắn ta làm việc. ]
[ Đào: Không được, em không thích hắn. ]
[ Đào: Bé mèo vẫy tay.gif]
Đào Tri Việt phía bên kia đã trở về cuộc sống một mình đã mất từ lâu, thật ra thỉnh thoảng cậu cảm thấy cô đơn.
Cậu đã quen với những ngày có người trò chuyện và tâm sự sau giờ làm việc hàng ngày, đột nhiên trở về thành một mình, cậu lập tức cảm thấy không có việc gì để làm.
Lướt diễn đàn trên internet không có gì thú vị, ngồi xem TV cũng thật nhàm chán.
Không biết trong một năm trước kia quen Hoắc Nhiên, cậu đã vượt qua như thế nào.
Quả thực là không thể tưởng tượng.
Hơn nữa khi Đào Tri Việt chơi điện thoại trước màn hình TV, muốn ăn dưa hấu trong tủ lạnh, cho nên trong tiềm thức đã nói với người không tồn tại ở bên cạnh mình, khi giọng nói rơi xuống, mới phát hiện anh ấy không có ở đây.
Không thể chơi đoán số với Hoắc Nhiên để xem ai là quỷ xui xẻo phải đi lấy dưa hấu, chỉ có thể tự mình đi.
Nhàm chán vượt qua mấy ngày, Đào Tri Việt quyết định tận dùng khoảng thời gian rảnh rỗi này để học thêm một số món ăn mới.
Khi ở trong thế giới trống không này, ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, thì sẽ cảm thấy, thật giống như cần phải cầm đũa lên, như thể có một điều gì đó đáng mong đợi.
Cậu đã quen làm món cho cả hai người, cho nên khi Hoắc Nhiên không xa nhà, cậu sẽ gói phần ăn dư lại, cất vào tủ lạnh trên lầu, chờ hắn sau khi làm thêm về sẽ ăn như một món ăn khuya.
Cho dù món ăn ngày hôm đó có thành công hay không, Đào Tri Việt đều sẽ viết đúng sự thật vào tờ giấy nhắn, thuận tay vẽ món ăn ngày hôm nay một cách đơn giản, dán trên cửa tủ lạnh.
[ ngày 2 tháng 9, vịt hoa quế trần bì, màu sắc không quá đẹp, nhưng hương vị không tồi. ]
Tối hôm sau, khi lên lầu thu dọn chén dĩa, cậu nhìn thấy cái dĩa đã được rửa sạch để trên bàn, cùng với một tờ giấy nhớ nhiều thêm một hàng chữ.
[ ăn ngon. Cái màu đen được vẽ bên cạnh là gì? Tại sao lại có những chấm vàng nhỏ trên đó? ]
Một đống đen thui, những chấm vàng nhỏ.
Đào Tri Việt cau mày.
Quả nhiên vịt hoa quế trần bì rất khó vẽ.
[ ngày 4 tháng 9, món xôi củ sen, anh có thể để dành một nửa cho bữa sáng. Hôm nay hẳn là có thể xem bức tranh vẽ gì rồi đúng không? ]
[ ăn rất ngon, cảm giác rất chắc bụng. Đã nhìn ra, là gạo nếp và củ sen! ]
......
[ ngày 8 tháng 9, cá bọc giấy vị cam, là cá bơn, hẳn là thích hợp để ăn lúc tập thể dục. ]
[ hương vị rất đặc biệt, sau này có thể thường xuyên ăn. Bức tranh hôm nay vẽ rất giống ]
......
[ ngày 14 tháng 9, móng heo địa ngục, hình như có hơi cay. ]
[ tôi đã uống rất nhiều nước, nhưng nó rất thơm, không thể dừng lại được. Tại sao gọi là móng heo địa ngục? ]
[ bởi vì móng heo này là làm từ củ cải nha. ]
[!!! Tôi không tin, rõ ràng là đây là móng heo! ]
[ chúc mừng anh không bị mắc mưu, chính là móng heo, lừa anh thôi ^-^ ]
......
Khi số lượng giấy ghi chú tràn ngập màu sắc chứa đầy cách đoạn hội thoại tích lũy đến 21, Đào Tri Việt đã nhận được một món quà từ Hoắc Nhiên.
Ngày đó cậu tan làm, xách theo một túi đồ ăn trở về, khi bật đèn phòng khách thì thấy trên bàn ăn có một cái hộp to tướng, trên đó có dán một tờ giấy màu xanh lam, hơi hơi nhếch lên.
Đào Tri Việt đột nhiên có chút khẩn trương.
Cậu vào bếp đặt đồ ăn xuống, rửa tay, nghiêm túc lau khô bọt nước, hít sâu, đến gần bàn ăn.
Đó là một hộp trò chơi ghép hình khổng lồ với hàng nghìn mảnh ghép, mặt ngoài không có hoa văn, là một màu thuần trắng, hình dạng của các mảnh chỉ có thể cho biết vị trí đặt chúng, nhưng mỗi mảnh đều trông giống nhau, giống như một làn sương mù không có đầu mối.
Đào Tri Việt có chút ngoài ý muốn bóc tờ giấy dán lên, cầm lên đọc.
Là nét chữ quen thuộc của Hoắc Nhiên.
[ buổi chiều vừa trở về, nhưng mà buổi tối có việc gấp cho nên mới đến công ty. ]
[ thật ra tôi vẫn không suy nghĩ cẩn thận, nhưng lúc phát ngốc trên đường, tôi luôn nhớ tới những món quà trong tủ lạnh, cho nên nhịn không được muốn đoán, ngày đó sau khi trở về sẽ được ăn món gì, nghĩ nghĩ, liền quên mất những thứ khác. ]
[ sau nhiều ngày ăn không trả tiền, tôi cũng nên tặng em một món quà, tôi thấy trò chơi ghép hình này trong cửa hàng, hy vọng lúc em nhận được sẽ không đánh tôi. ]
Ở bên cạnh hắn còn vẽ trò chơi xếp hình xiêu xiêu vẹo vẹo, đại khái còn xấu hơn cả vịt hoa quế trần bì.
[ trò chơi ghép hình này rất khó, tìm được đáp án cũng rất khó, có lẽ nếu chúng ta cùng làm sẽ nhanh hơn. ]
[ chờ tối nay tôi về ăn bữa khuya ^-^]
[ không phải trở về trên lầu, là về nhà. ]