Trong tiếng pháo hoa, Đào Tri Việt ngơ ngẩn mà nhìn người trước mặt.
Mái tóc ướt đẫm của Hoắc Nhiên ở bể bơi rốt cuộc cũng bị gió thôi khô, nó dán vào trán một cách hỗn độn, đó là cơn gió phớt qua toàn bộ dòng sông phiêu lưu, thu thập hết tất cả phong cảnh ven bờ, bọt nước và pháo hoa.
Đào Tri Việt nhớ rõ một khắc mở mắt trong bể bơi, thế giới an tĩnh mà trong suốt, tất cả tạp âm đều biến mất, chỉ còn lại bọn họ trong dòng nước xanh thẳm.
Cũng giống như hiện tại, pháo hoa, đám đông, tiếng hò reo, kem, ánh nến, đột nhiên mất đi âm thanh và màu sắc.
Thời gian bên cạnh như yên lặng.
Thật lâu sau, cậu cười rộ lên, đôi mắt được pháo hoa lộng lẫy tôn lên, rạng rỡ tỏa sáng.
"Cảm ơn anh, em rất thích."
Hoắc Nhiên có vẻ đã yên tâm, thở phào nhẹ nhõm.
Trong phút chốc, dòng chảy thế giới lại trở nên lưu động.
Ngọn nến màu sắc rực rỡ trên bánh kem lập lòe ánh nến.
Hoắc Tư Hàm nghẹn thật lâu cuối cùng cũng có thể hoan hô một cách quang minh chính đại.
"Anh Tri Tri chúc mừng sinh nhật! Mau thổi nến đi!"
Hoắc Nhiên nhắc nhở: "Nhớ ước nguyện, điều ước được thực hiện trong ngày sinh nhật sẽ rất linh nghiệm."
Dưới ánh pháo hoa lướt qua, Đào Tri Việt nhắm mắt lại, rất nghiêm túc thực hiện một điều ước.
Cậu hy vọng rằng tất cả mọi thứ vẫn giữ nguyên như hiện tại, không cần thay đổi.
Đừng thay đổi bất cứ điều gì.
Trong ca khúc "Happy Birthday", Đào Tri Việt một hơi thổi tắt nến, nhìn những que sáp màu tỏa ra khói xám, cậu nhỏ giọng bổ sung một câu: "Chúc mừng sinh nhật."
Chúc mừng sinh nhật, "Đào Tri Việt".
Thật ra cậu đã phải suy nghĩ chốc lát mới nhớ tới hôm nay là ngày mấy tháng mấy.
Rất khó để một người nhớ được hai chuỗi số thẻ căn cước dài, với cách sắp xếp hoàn toàn khác nhau.
Đặc biệt là khi cả hai dãy số căn cước đều thuộc quyền sở hữu của bạn.
Đào Tri Việt đã cố gắng đọc lại số căn cước mới của mình, nhưng thường nhầm lẫn nó với số cũ khi cậu sử dụng nó, ghép thành một dãy gồm hai bộ không giống nhau. Dù sao thì cũng là quán tính được tích lũy hơn hai mươi năm, rất khó thay đổi.
Khi đã ghi nhớ nhiều lần, cậu chỉ đơn giản dừng việc đọc số, ghi dãy số đó vào bản ghi nhớ trên điện thoại, khi cần thiết thì copy paste.
Về lâu dài, chuỗi số xa lạ kia chỉ là nhìn thoáng qua, Đào Tri Việt còn không để ý đến ngày tháng năm sinh trong thẻ căn cước.
Hóa ra sinh nhật của "Cậu" là vào ngày 16 tháng 8.
Ngày này rất đẹp, sinh vào cuối hè đầu thu, nhiệt độ không khí cũng vừa vừa vặn, nghe thấy là rất hạnh phúc.
Đào Tri Việt cảm thấy bản thân mình hẳn là sẽ thích ngày này.
Chỉ là cậu không còn có thể tổ chức sinh nhật thực sự thuộc về mình nữa.
Trong lúc ngẩn người, Hoắc Nhiên nhét dao cắt bánh vào trong tay cậu, lại kéo tay cậu chuyển lên trên bánh kem.
"Mau cắt bánh kem, đã có người thèm gần chết rồi kia."
"Em nào có! Đừng có mà bôi nhọ em!!"
"Há, vậy em tìm chỗ ngồi làm gì?"
Đào Tri Việt mỉm cười nhìn Hoắc Tư Hàm tung tăng nhảy nhót, cắt nhát dao đầu tiên.
Lớp kem mềm mịn được mũi dao ánh bạc tách ra, để lộ phôi bánh bông lan bên trong, xen kẽ là các loại trái cây thập cẩm đóng hộp, màu cam của quýt, vàng nhạt của dứa, trắng sữa của dừa, chỉ cần nhìn, là có thể tưởng tượng ra hương vị.
Có một hôm vào buổi tối khi đi ngang qua một cửa hàng bánh kem, Đào Tri Việt thuận miệng nói rằng cậu thích ăn loại bánh kem này, không ngờ rằng điều này cũng được Hoắc Nhiên nhớ rõ.
"Là bánh sinh nhật kinh điển nè! Thật phục cổ!!" Hoắc Tư Hàm nhìn không chớp mắt ngo ngoe rục rịch, "Đã lâu không ăn rồi, có chút tưởng niệm hương vị này, em muốn chỗ bông hoa, anh Tri Tri cắt miếng thứ hai cho em với!"
Đào Tri Việt vui vẻ đồng ý, cậu cắt cho mình một miếng như thường lệ, sau đó lại cắt cho Hoắc Tư Hàm và Hoắc Nhiên.
Hoắc Tư Hàm một tay tiếp nhận bánh kem, một tay lặng lẽ mở camera trên điện thoại.
Chờ đến khi Đào Tri Việt cầm nĩa lên ăn một miếng bánh, cô quyết đoán xuất kích, dùng ngón tay múc những bông hoa trắng hồng, nhanh chóng bôi lên mặt Đào Tri Việt.
Cùng lúc đó, tách một tiếng, cô kịp thời bắt kịp biểu cảm ngạc nhiên trong nụ cười của thọ tinh.
Trên mặt cậu dính màu sắc nhu hòa của bông hoa kem, phía sau là những đóa pháo hoa lộng lẫy nhất.
Hoắc Tư Hàm thực hiện thành công thủ đoạn, lùi lại một bước, cố ý nói với Hoắc Nhiên: "Anh, em làm được rồi!"
Hoắc Nhiên vẻ mặt mờ mịt, giây tiếp theo, trên mặt hắn cũng bị Đào Tri Việt trở tay bôi kem lên.
"Không phải tôi kêu con bé làm đâu...... Hoắc Tư Hàm em tới đây cho anh!!"
"Anh Tri Tri mau bôi ảnh tiếp đi!!"
Khi pháo hoa trên đỉnh đầu trút hết, đại chiến bôi kem khó khăn lắm mới tuyên cáo kết thúc.
Náo nhiệt hạ màn, bộ ba cạn kiệt sức lực vừa ăn vừa chơi giải quyết hết cái bánh kem, một thân toàn là kem, thả mình trên chiếc ghế tựa ngắm trăng.
Lần này Hoắc Nhiên nhanh tay lẹ mắt chộp được điện thoại của Hoắc Tư Hàm, vui sướng nhìn những bức ảnh chụp vừa rồi.
Hoắc Tư Hàm phản kháng không có kết quả, hậm hực nói: "Xem xong nhớ phát bao lì xì! Nhiếp ảnh gia muốn thu phí."
"Để anh mày đánh giá chất lượng của ảnh trước đã."
Hán lật ra, nhìn thấy bức ảnh đầu tiên mà Hoắc Tư Hàm chụp ở đường hầm dưới đáy biển, xung quanh là làn nước che trời lấp đất cùng đàn cá bơi lội tung tăng, hai người bọn họ xuyên qua tấm kính nhìn về chú cá bác sĩ, như thể đang nói về chứng chỉ nhân viên cứu hộ của hắn.
Dùng một góc độ khác mà xem, hóa ra khi đó Đào Tri Việt hơi hơi nghiêng đầu, khuôn mặt nhìn hắn đong đầy ý cười, ánh mắt thuần túy lại dịu dàng.
Không tồi, tấm này xứng đáng có một phong bao lì xì lớn.
Hoắc Nhiên đã nghĩ kỹ rằng sau khi in ảnh ra sẽ bỏ vào khung ảnh nào đây.
Hắn tiếp tục lật sang tấm khác.
Nâng thuyền cao su lên trong trò đại lốc xoáy điên cuồng, ăn kem ốc quế trước vòng xoay hải mã, bơi lội trong hồ tạo sóng, nằm thích ý trên dòng sông phiêu lưu......
Ít nhiều nhờ có túi chống thấm nước được bịt kín kỹ lưỡng, Hoắc Tư Hàm thế nhưng còn chụp được một bức ảnh dưới nước của hai người, mặc dù có hơi mất nét một chút, nhưng lại vừa vặn chụp được cảm giác mơ màng của dòng nước chảy xiết rất vừa phải.
Hoắc Nhiên miễn cưỡng tán thành sự kiêu ngạo tự xưng là nhiếp ảnh gia.
Xuống chút nữa là khi thuyền cao su cập bến, trong bóng đêm đen, Đào Tri Việt nhìn chiếc bánh sinh nhật gần trong gang tấc trong bến tàu, lộ ra biểu tình có chút mờ mịt.
Sau khi cậu nghe thấy câu Chúc mừng sinh nhật, cậu đã phát thật lâu ngốc, cho dù cuối cùng đã nở nụ cười.
Thổi nến, cắt bánh kem, đôi mắt cậu vẫn sáng ngời như thường, nhưng bên trong lại ẩn chứa những cảm xúc mãnh liệt, không thể giải mã.
Cuối cùng là đại chiến bánh kem, toàn bộ hành trình cậu đều đang cười, cười rất là dịu dàng, nhưng lại không giống với nụ cười trong bức ảnh đầu tiên.
Hoắc Nhiên lướt ảnh chụp, cảm xúc dâng trào trong lòng đột nhiên hạ xuống.
Hắn nghiêng mắt nhìn về phía Đào Tri Việt, thấy cậu đang ngẩng đầu chăm chú nhìn bầu trời đêm.
Ánh trăng sáng tỏ, ngôi sao rất ít, trong màn đêm còn tàn lưu khói sau khi pháo tàn, xám xịt một mảnh.
"Em có muốn xem ảnh chụp không?"
Đào Tri Việt chậm chạp phản ứng một chút, lắc đầu: "Lần sau lại xem."
"Được, chờ tôi rửa ra, hiệu quả hẳn là càng tốt hơn."
Hoắc Tư Hàm ở bên cạnh nhìn chằm chằm biểu tình của hắn, tràn ngập phòng bị: "Anh có phải cố ý diễn xuất ra là không hài lòng không, không được quỵt nợ! Rõ ràng là em đã chụp tốt như vậy rồi!"
"Bị em phát hiện rồi, ngày mai sẽ cho em." Hoắc Nhiên cười cười ném điện thoại lại cho cô, "Cả người là bánh kem rất khó chịu, đi, vào phòng thay quần áo tắm rửa đi."
"Đúng rồi, chờ lúc nữa buổi biểu diễn trên hồ tạo sóng kết thúc thì sẽ có rất đông người trở về, anh Tri Tri chúng ta đi mau!"
Hoắc Tư Hàm ngáp một cái, dứt khoát lưu loát bò dậy khỏi ghế tựa.
Hoắc Nhiên liếc mắt nhìn cô một cái: "Có phải em mệt rồi không? Anh sẽ kêu tài xế đưa em về nhà trước, xe buýt tương đối chậm, hôm nay chơi mệt mỏi rồi, trở về nghỉ ngơi sớm một chút đi."
"Các anh muốn vứt bỏ em sao?" Hoắc Tư Hàm như suy tư điều gì, "A, em hiểu rồi, anh là đang muốn trải qua thế giới hai người!"
"Dạ dạ, em mệt rồi, mắt mũi mở không ra luôn, mau kêu tài xế chạy đến cửa nhạc viên chờ em."
"...... Quá cố ý rồi."
"Hắc hắc, anh coi em tự giác chưa nè, anh hiểu ý của em chứ?"
"Không hiểu, đi nhanh đi."
Sau khi tiễn Hoắc Tư Hàm đi, hai người thay quần áo sạch sẽ đứng ở trạm xe chờ xe buýt.
Mới vừa tắm rửa xong, mái tóc ướt dầm dè bị gió thổi bay, hắn sóng vai đứng bên cạnh Đào Tri Việt, trong gió thoảng qua một làn hương thơm sảng khoái của dầu gội.
Hoắc Nhiên suy nghĩ thật lâu, vẫn là quyết định hỏi trực tiếp.
"Ngày sinh trên thẻ căn cước là đăng ký sai rồi sao?"
Hắn cố ý không nhìn biểu tình của người bên cạnh, có lẽ là không muốn khiến Đào Tri Việt cảm thấy khó xử, xấu hổ khi nói ra sự thật.
Hoắc Nhiên nhìn chằm chằm cuối con đường không có xe chạy qua, đợi trong chốc lát, mới nghe thấy cậu trả lời.
"Không có đăng ký sai, thẻ căn cước là đúng, là em không cẩn thận quên mất."
Đào Tri Việt dừng một chút, cường điệu nói: "Em thực thích ngày sinh nhật hôm nay, thật sự rất vui vẻ."
"Pháo hoa rất đẹp, bánh kem cũng ăn rất ngon, mặc dù anh đã sai Tư Hàm bôi kem."
"Không phải tôi, tôi không có."
"Nhất định là anh, cuối cùng chính là anh bôi nhiều nhất."
"......" Hoắc Nhiên biện hộ, "Kia không thể trách tôi, muốn trách thì trách thần kinh vận động của tôi xuất sắc."
"Lần sau anh nên nhường tụi em một tay."
"Không được, đã là hai đánh một rồi!"
Trong tiếng cười nói đứt quãng, xe chở bọn họ về tới đường phố quen thuộc, trạm xe buýt mà mỗi ngày Đào Tri Việt đều phải tới vào buổi sáng.
Quẹt thẻ để vào tiểu khu, tòa nhà 5, thang máy, lầu 15.
Đào Tri Việt lấy chìa khóa từ trong túi quần ra mở cửa, Hoắc Nhiên phía sau đột nhiên ra tiếng.
"Tôi vẫn luôn ở tầng dưới có phải không tốt lắm hay không?" Hoắc Nhiên lẩm bẩm, "Ngày mai nhất định là em gái tôi sẽ bắt bài rồi nói giỡn."
"Tối nay tôi lên lầu ở, đỡ phải ngày mai con bé lại nhiều chuyện không dứt, thế nào?"
Đào Tri Việt sửng sốt một chút, nhìn hắn một cái thật sâu.
"Được."
"Ngủ ngon, nghỉ ngơi sớm một chút."
"Ngủ ngon."
Khi cửa phòng 1502 mở ra, Hoắc Nhiên lại vào thang máy một lần nữa, ấn lên lầu 19.
Chờ cửa thang máy khép lại và từ từ đi lên, ngoài thang máy mới nhẹ nhàng truyền đến tiếng đóng cửa.
Hoắc Nhiên nhìn cánh cửa thang máy bóng loáng như gương, bên trong chiếu ra gương mặt của mình, nụ cười khi nói lời chúc ngủ ngon với nhau cũng từ từ trở lại bình tĩnh.
Hắn có trực giác, hiện tại Đào Tri Việt cần có một không gian để ở một mình.
Hoắc Nhiên mở cửa vào nhà, trong phòng không có đèn, cửa phòng ngủ dành cho khách đóng lại, một mảnh yên tĩnh, xem ra Hoắc Tư Hàm đã ngủ.
Dưới ánh trăng phản chiếu từ cửa sổ kính sát trần bốn phía, bước chân hắn nhẹ nhàng chậm rãi đi đến phòng làm việc, bật đèn lên.
Ngăn đầu tiên cạnh bàn bị khóa.
Hoắc Nhiên ngồi vào bàn làm việc, do dự một chút, mở khóa mật mả, lấy cuốn sổ da màu nâu sẫm vẫn dùng hàng ngày ra.
Hắn mở trang bìa dày, bắt đầu từ trang đầu tiên, đọc nó một cách nghiêm túc.
Trang đầu tiên không có ngày tháng, là mấy dòng văn tự được đánh số.
[1. Thích viết số hiệu, bởi vì em ấy có thể dùng nó mà hoàn thành một tòa nhà bao gồm các ký hiệu và con số. ]
[2. Thích ăn lẩu, nấm, thịt xiên, rau xanh, nồi canh xương do tự tay mình làm. ]
[3. Cũng ăn lẩu cay, nhưng lười rửa nồi do dính dầu đỏ (hứa lần sau mời mình đến nhà ăn, em ấy chuẩn bị đồ ăn, tôi rửa chén ). ]
[4. Ghét những người tàn khốc vô tình, không có logic, có một người bạn phải chịu vận mệnh bi thảm vì điều đó. ]
[5. Uống bia xong ngủ cũng không ngáy. ]
[6. Em ấy tên Đào Tri Việt. ]
......
[13. Thích sắc là ngô đồng vàng rực của mùa thu. ]
Sau khi lật qua vài trang, bắt đầu có ghi ngày tháng và thời tiết, từ một ghi chép đơn giản về sở thích đã biến thành nhật ký, nội dung cũng ngày càng kỹ càng tỉ mỉ hơn.
【Ngày 18 tháng 4, thứ bảy, trời nắng】
Hôm nay em ấy chủ động mời tôi đi ăn lẩu, muốn gặp mặt.
Tôi rất muốn đi ngay vào tối nay, nhưng không kịp chuẩn bị, cho nên chỉ có thể hẹn vào 6 giờ tối mai.
Em ấy đã đăng bài đăng đầu tiên, "Mùa hè đến rồi", với hình ảnh là những bông hoa hồng của tôi.
Quả nhiên là khí hậu ở Tấn Bắc tương đối tốt, mùa hè tới rất sớm, Yến Bình còn rất lạnh, không muốn về nhà.
【Ngày 19 tháng 4, chủ nhật, trời nắng】
Cuối cùng ngày mai cũng gặp nhau.
Hóa ra là trước đó, chúng tôi đã tình cờ gặp được nhau.
Thật cổ hủ, nhưng tôi chỉ có thể nghĩ đến hai chữ "duyên phận". Chỉ là có một chút, sau khi tôi nói tên mình ra, em ấy phản ứng giống như rất phức tạp, không biết nên hình dung thể nào. Chẳng lẽ trước kia đã nghe nói về tôi rồi sao? Cũng không giống.
Nhưng nhìn chung, tôi đã có một khoảng thời gian ăn uống vui vẻ, nhưng mà tôi đã hành động hơi ngớ ngẩn, tôi đã cố gắng rồi.
Em ấy nói lần sau sẽ làm bò kho mang cho tôi, tôi ấy vậy mà quên chuẩn bị quà.
Được ôm một chút.
"Anh có tin vào vận mệnh không?"
Không tin, nếu trong tương lai có cơ hội, tôi muốn trả lời tốt hơn một chút.
......
【Ngày 26 tháng 4, chủ nhật, trời nắng, ngày kỷ niệm 】
Tỏ tình trong viện bảo tàng.
Em ấy đồng ý rồi.
Bây giờ là ba giờ sáng, tôi thế nhưng đang viết nhật ký và không tài nào ngủ được.
......
【Ngày 9 tháng 5, thứ 7, trời nắng】
Hôm nay chuẩn bị một bất ngờ, buổi sáng thoạt nhìn rất vui vẻ, cho nên bất ngờ này đã thành công.
Trò chơi đẩy xu rất vui, lần sau lại đến.
Một nụ hôn chủ động.
Một lần nữa trả lời vấn đề về vận mệnh, không biết có an ủi được em ấy không.
Hy vọng TOD mọi việc đều thuận lợi, sớm hoàn công một chút, tới lúc hoàn thành thì dẫn em ấy buổi sáng đi xem.
......
【Ngày 24 tháng 5, chủ nhật, trời nắng 】
Đi đến thị trấn Thiên Đường đang bị phá bỏ và di dời, có một loại vẻ đẹp khác.
Nếu như tôi có thể vẽ tranh thì tốt rồi.
Như vậy thì chúng ta có thể cùng vẽ nên thế giới cổ tích trong đống đổ nát.
......
【Ngày 30 tháng 5, thứ bảy, trời nắng 】
Hôm nay đi xem nhà, đeo kính râm vậy mà dám nói căn nhà lấy ánh sáng không đủ tốt, thật ngốc mà.
Hóa ra em ấy không ngồi tàu điện ngầm là bởi vì có một người bạn xảy ra chuyện ngoài ý muốn trên đó, hơn nữa cũng có một bộ phim kinh dị liên quan đến tàu điện ngầm.
Nhân vật chính trong phim đã có một cuộc sống mới, nhưng nơi anh ta đến đã biến mất, có lẽ là đưa về thế giới cũ, có lẽ cứ như vậy mà biến mất.
Nghĩ đến đây, thật sự rất khủng bố, thật vô lực.
Sau này hãy xem thêm những bộ phim tình cảm, chủ yếu là phim hài, phim văn nghệ có chút buồn ngủ.
【Ngày 31 tháng 5, chủ nhật, trời nắng 】
Hôm nay cùng nhau chuyển nhà, sau khi tôi tốt nghiệp tiểu học thì chưa từng lau kính, quả nhiên là thời đại tiến bộ, lau kính bằng khăn sạch hơn giấy báo nhiều.
Chạng vạng mới dọn dẹp xong, tôi báo cáo rằng không có nấu cơm, cho nên gọi cơm hộp ở ngoài, hương vị của cá ngâm chua thật không tồi.
1502 thoạt nhìn thật ấm áp, buổi tối thật không muốn lên lầu về nhà chút nào, mãi đến khi báo cáo bắt đầu ngáp.
Trước khi ngủ tôi đột nhiên nghĩ đến một vấn đề nhỏ, lúc sáng, báo cáo nói đi theo xe xuất phát, chuyển nhà hẳn là dùng xe van đi.
Đi xe van sẽ không say sao?
Về sau có cơ hội hỏi lại đi.
......
【Ngày 2 tháng 6, thứ ba, mưa, ngày kỷ niệm 】
Hôm nay trời mưa, mưa suốt một ngày, em ấy nói mùa mưa nơi này bắt đầu rồi.
Trước kia tôi chỉ thích trời nắng, nhưng hiện tại cảm thấy ngày mưa cũng thật tốt.
Hy vọng hôm nay tôi sẽ cư xử không tệ, không quá xấu hổ khi hỏi.
......
【Ngày 17 tháng 6, thứ tư, trời nắng 】
Khó có được ngày nắng, sau khi ăn xong xuống dưới lầu tản bộ.
Tủ lạnh nói em ấy thích ăn bánh sinh nhật kiểu cũ, bởi vì thật lâu không có chính thức ăn sinh nhật, một mình sẽ không đi mua bánh kem, cho nên ký ức đối với bánh kem đã dừng lại với chiếc bánh kem trái cây nhiều lớp.
Ngày sinh trên thẻ căn cước của em ấy là ngày 16 tháng 8, còn hai tháng.
Tiếc là sinh nhật mình là trước khi gặp em ấy, bánh kem ngày hôm đó ăn cũng rất ngon.
......
【Ngày 11 tháng 7, thứ bảy, mưa 】
Lại trời mưa, kế hoạch leo núi lại bị hoãn lại.
Tôi gọi các đồng nghiệp của Đào Đào tới, ở nhà đánh bài, buổi tối cùng nhau ăn lẩu.
Nói chuyện phiếm trong lúc đánh bài, muỗi truyền kỳ thế nhưng còn có đoạn kết về một con muỗi độc thân bắt đầu sinh sản vô tính sau khi sống sót.
Không biết nên nói là người chế tác trò chơi lợi hại, hay là Quan Vũ Đông tạo ra kết cục này lợi hại nữa.
Lúc cơm tối bọn họ hàn huyên về tiến trình của trò chơi, sang năm vào lúc này là có thể chơi thử, thật chờ mong, đây là loại hình không có trên thị trường, tôi cảm thấy nó sẽ hot.
Đào Đào đã đề cập đến một trò chơi ma cà rồng cũng có độ tự do cao, Quan Vũ Đông vẫn cứ nhớ mãi không quên.
Nghe hắn miêu tả, tôi cũng rất muốn chơi, thế nhưng Đào Đào nói tìm không thấy trò chơi này nữa.
......
【Ngày 30 tháng 7, thứ năm, ngày nắng 】
Ngày mưa càng ngày càng ít, mùa mưa sắp kết thúc rồi.
Tôi thích mùa hè năm nay.
Tôi hẳn là nên lưu giữ một kỷ niệm trong viện bảo tàng, nhưng những đồ vật trong nhà đều không nỡ đem qua, chờ giá triển lãm được nhét đầy rồi lại nói.
Poster《 Tình yêu trong mùa hè 》?
Cái này vừa có tính đại biểu lại vừa có ý nghĩa kỷ niệm.
......
【Ngày 5 tháng 8, thứ tư, ngày nắng, Thất Tịch 】
Tôi đã đăng động thái là tấm hình chụp trong nhà tắm hai tháng trước, ba tôi ấy vậy mà đã like nó.
Chuyến du lịch tốt nghiệp của em gái tôi vẫn chưa kết thúc, có chút hâm mộ, nhưng lại không phải đặc biệt hâm mộ.
Còn mười ngày nữa là sinh nhật của đồng chí Tiểu Đào, tôi còn chưa biết phải làm như thế nào nữa, sầu quá mà.
......
【Ngày 13 tháng 8, thứ năm, mưa 】
Bình thường cũng chỉ có hai người, hình như có chút quạnh quẽ, tôi quyết định thả cô em gái thường xuyên nói liến thoắt lại đây, nói con bé cuối tháng hãy đến, dự án gần đây có hơi bận rộn.
Gối đầu vẫn chưa đề cập đến sinh nhật của mình, lúc uyển chuyển ám chỉ cũng lảng tránh, không quá xác định phải làm sao bây giờ.
Có phải có chút kháng cự sinh nhật không?
Hoặc là, ngày chủ nhật đó chỉ cần một chiếc bánh kem đơn giản, ngày khác lại chuẩn bị một món quà.
Gối đầu bụng quả thực là một cái gối tốt, ngủ rất ngon, tuy rằng bị đánh sau khi tỉnh dậy.
......
【Ngày 15 tháng 8, thứ bảy, trời nắng 】
Con em tôi sao lại thích tấn công bất ngờ như vậy chứ? Chắc là đã di truyền một chút gen từ mẹ tôi rồi đi.
Cũng may không xảy ra vấn đề gì, mối quan hệ đã được thiết lập rất tốt.
Buổi tối tôi chỉ cướp được một ít salad bưởi tôm thôi, ăn rất ngon, lần sau phải cùng với anh Tri Tri ra nước ngoài ăn mới được. (Tại sao em gái tôi có thể gọi như vậy, còn tôi gọi thì bị đuổi ra khỏi nhà bếp? )
Lại xem một bộ phim kinh dị, vốn dĩ không muốn cùng em ấy xem phim kinh dị chút nào.
Đột nhiên biến thành ba người cùng nhau ăn sinh nhật, phải nói trước với em gái tôi một tiếng.
Thật ra như vậy cũng không tồi, càng náo nhiệt, anh Tri Tri rất thích cô em gái này, hơn nữa hình như hai người bọn họ có nhiều sở thích giống nhau, thậm chí còn trông giống hai anh em hơn cả tôi.
Sẽ có một chút cảm giác ở bên cạnh người cùng nhà sao?
【Ngày 16 tháng 8, chủ nhật, trời nắng, sinh nhật 】
Sáng sớm tỉnh lại hoảng sợ, còn tưởng rằng em ấy biến mất.
Em ấy mơ thấy sinh nhật một tuổi của em gái mình, vẽ thật sự rất đáng yêu.
Là thần giao cách cảm sao? Hôm nay cũng là sinh nhật của em ấy.
Em ấy cũng không có em gái, nhưng giấc mơ thật sự rất chân thật, giống như giấc mơ trước kia mà tôi đã từng mơ, nhưng đã lâu rồi không có được.
Trên thế giới này thật sự tồn tại thời không song song sao? Luôn cảm thấy nó rất hư ảo, không dễ tiếp thu được cho lắm.
......
Bút tích khô cạn trên cuốn nhật ký đã dừng lại ở đây, đó là trước khi khởi hành vào buổi sáng, khi Hoắc Nhiên lên lầu thúc giục Hoắc Tư Hàm đang chuẩn bị lề mề, hắn đã thuận tay viết ra những gì vừa phát sinh trong khoảng thời gian nhàm chán.
Hiện tại là đêm khuya với mọi thứ thật yên tĩnh, Hoắc Tư Hàm đã sớm ngủ say trong phòng cho khách ở bên cạnh, mà hắn đã trở về căn nhà 1901 hiếm khi ở lại.
Bất tri bất giác đã xem thật lâu, vị thọ tinh vừa mới lớn thêm một tuổi dưới lầu hẳn là cũng đã ngủ rồi đi.
Dưới ánh sáng rực rỡ của đèn bàn, Hoắc Nhiên cầm bút máy, cúi người xuống bàn, bắt đầu hoàn thành nhật ký ngày hôm nay.
[ Ngày hôm nay chơi thật vui, tôi dạy em ấy bơi lội. ]
[ Buổi tối thì dựa theo kế hoạch, bắn pháo hoa, ăn bánh kem. ]
[ Ngày sinh nhật trên thẻ căn cước không sai, hôm nay không phải là ô long. ]
[ Toàn bộ hành trình em ấy đều luôn cười, rất vui vẻ, nhưng nó không hề giống với sự vui vẻ thuần túy lúc ban ngày. ]
[ Giống như có một chút tách rời. ]
Viết đến đây, Hoắc Nhiên cân nhắc một chút, gạch bỏ dòng này, viết xuống một câu miêu tả có vẻ chính xác hơn.
Chiếc bút máy hắc kim sắc thong thả rung động, tạo thành một âm thành sột soạt khó nghe trên nền giấy trắng.
[ Em ấy hình như đến từ một thế giới khác. ]