Buổi tối về đến nhà, Đào Tri Việt cơm nước xong, cầm chén đũa cho vào bồn rửa, sau đó gấp không chờ nổi chạy về phía máy tính.

Không muốn rửa chén, ngày mai nhất định sẽ rửa mà.

Không trộm lười biếng thì uổng ngày thứ sáu mất.

Đào Tri Việt nghĩ như vậy, yên tâm thoải mái ngồi xuống trước máy tính, thuận tay bấm số gọi cho Hoắc Nhiên.

Ngay khi vừa được kết nối, Hoắc Nhiên đã gửi sang lời thăm hỏi dạt dào: "Chào buổi tối! Tôi mới vừa cơm nước xong, đang bước lên lầu, chuẩn bị mở máy tính."

Trong ống nghe truyền đến âm thanh bước chân lẹp bẹp, Đào Tri Việt phảng phất như có thể hình dung rõ ràng ra cảnh tượng đó.

Nhớ tới Hoắc Nhiên nói gần đây hắn dọn ra ở riêng, cậu hiếu kỳ nói: "Anh vẫn muốn sống một mình sao? Bây giờ những phiền toái đó đã giải quyết xong, dọn về sống cùng với gia đình sẽ náo nhiệt hơn."

"À, phải, lúc trước vốn dĩ định dọn về rồi. Nhưng lại xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn."

Giọng điệu hắn rất có lỗi: "Nói đến chuyện này, cuối tuần này em không cần đến Yến Bình nữa."

"Hiện tại trong công ty đang lên kế hoạch cho một dự án lớn, rất bận, ngày mai tôi phải đi công tác ở nơi khác để khảo sát." Hoắc Nhiên nói, "Có khả năng tôi sẽ phải chạy ở bên ngoài suốt, ba tôi mỗi ngày cũng không về nhà, em gái tôi lại chuẩn bị đi du lịch với bạn bè của nó, trong nhà không có ai, cho nên tôi lười dọn về, bận rộn xong rồi lại nói."

"Hóa ra là thế."

Đào Tri Việt có chút tiếc nuối, nhưng cậu có thể hiểu rằng, so với vị tổng tài "Hoắc Nhiên" lãnh không điên cuồng công tác trong tiểu thuyết kia, một Hoắc Nhiên hàng ngày tan làm đúng giờ nói chuyện phiếm với cậu đã rất tốt rồi, quả thực không giống một tổng tài công việc quấn thân.

Chính là trong tuần này không được nhìn thấy hắn, khiến Đào Tri Việt cảm thấy một tia phiền muộn.

Từ lần trước cậu về đã qua hai tuần rồi, bọn họ đã không gặp nhau gần như nửa tháng.

Hoắc Nhiên cảm nhận được cảm xúc của cậu, vội vàng nói: "Thời gian trôi qua rất nhanh, không cần chờ đến cuối tuần sau, sau chuyến công tác này tôi sẽ đến tìm em!"

"Được, trước đó em sẽ lập kế hoạch trước, tìm xem có cái gì vui ở Tấn Bắc."

Hoắc Nhiên khá tích cực cung cấp kiến nghị: "Em có thể lên mục du lịch của diễn đàn Thiên Không xem!"

Đào Tri Việt bật cười: "Này rõ ràng là em nói với anh, sao anh lại còn đảo khách thành chủ."

"Tôi sợ em quên mất." Hoắc Nhiên ý đồ bán manh để qua ải, "Tôi mở giao diện trò chơi rồi! Có phải là cái chơi trên trang web không?"

"Đúng vậy, chính là cái đó, phong cách rất qua loa."

"Quả thực rất qua loa." Hoắc Nhiên tràn đầy đồng cảm, "Chúng ta cùng nhau so xem ai hủy diệt thế giới trước!"

Khi nói chuyện, Đào Tri Việt cũng mở trò chơi ra.

Mở đầu là một con muỗi to màu xám được vẽ bằng những nét đơn giản, trình độ vẽ cảnh tượng vô cùng co dãn, có chỗ được vẽ rất nghiêm túc, còn có một số đồ vật phức tạp hơn một chút thì được đóng khung trực tiếp và đánh dấu bằng một vài ký tự lớn: Quạt điện.

Các sinh vật trong thế giới trò chơi này cũng giống thế, một số được vẽ rất sinh động, có một số thì phân biệt bằng chú thích văn bản.

Có thể thấy, tâm trạng của người chế tác trò chơi này, ngay lúc đó khẳng định cũng lên xuống phập phồng.

Có lẽ là cảnh tượng một tay xua muỗi, một tay khác thêm tinh dầu, sau đó dùng chân điên cuồng dẫm lên bàn phiếm.

Khi chơi, Đào Tri Việt vẫn luôn duy trì biểu tình ngạc nhiên, thỉnh thoảng còn nghe được những lời phun tào nghiêm trang của Hoắc Nhiên.

"Tôi đã nhìn ra! Lão hổ này là do con mèo copy paste lại đúng không, trên trán có vẻ chữ vương, nét bút còn cong queo."

"Tôi tưởng đây là con nhím...... Hóa ra là sầu riêng sao?! Nhưng mà tại sao lại có sầu riêng trong trò chơi của con muỗi hút máu, thật sự sẽ có muỗi đi cắn sầu riêng sao......"

"Tôi thử một chút, kết quả cái vòi đứt luôn, sầu riêng quả nhiên thật cứng." Hoắc Nhiên hoảng hốt nói, "A, bây giờ vòi mọc ra rồi nè."

Đào Tri Việt càng nghe lại càng vui, niềm vui sướng khi chơi game tăng lên gấp bội.

Cậu rất hứng thú với sự kết thúc của sự tuyệt chủng của các loài và sự xuất hiện trở lại của khủng long mà Quan Vũ Đông đã nói, sau khi suy nghĩ về logic trong đó, cậu cố ý đi tìm họ hàng gần của khủng long, chuẩn bị đi cắn từng con một, ý đồ kích phát lửa giận của chúng nó, sau đó chờ đợi để thưởng thức khung cảnh hùng vĩ của sự tái sinh loài khủng long.

Trên con đường phấn đấu của Đào Tri Việt cho sự tuyệt chủng hàng loạt lần thứ sáu, Hoắc Nhiên không ngừng phát ra tiếng cảm thán mới lạ.

"Muỗi của tôi đã sinh sản ra rất nhiều muỗi nhỏ!"

"Nè, muỗi còn có thể nói, tuy rằng đều đang lặp lại."

"Đúng vậy, em cũng thấy."

Khi Đào Tri Việt đang sinh sản muỗi, cậu đã nhìn thấy những bong bóng văn tự "Tôi mạnh lên!" "Tôi mạnh lên!" xuất hiện, mà xuất hiện nhiều nhất chính là những văn bản "Vo ve vo ve.

Một vo ve xuất hiện, cậu liền cảm thấy cánh tay ngứa rần lên.

"Tác dụng của tâm lý này quá mạnh, anh có cảm thấy ngứa không?"

"Không ngứa, hôm nay tôi đã làm xong biện pháp chống muỗi rồi!" Hoắc Nhiên tự tin nói, "Đúng rồi, tôi đã mua một chiếc đèn đuổi muỗi dùng rất tốt, em muốn không? Tôi sẽ nhờ người đưa một cái tới."

"Cái này thật sự hữu dụng sao?" Đào Tri Việt không rõ nói, "Trước kia em muốn mua, nhưng mà nhiều người nói nó không có tác dụng."

"Tôi cảm thấy rất hữu dụng, em thử xem xem, không dùng được có thể bay qua đánh tôi!"

"Được, em tin."

Đào Tri Việt thuận tay gửi địa chỉ sang, trêu chọc: "Cái dáng vẻ tự tin của anh hiện giờ, thật giống như cái lúc anh nấu ăn vậy."

Nhắc tới cái này, Hoắc Nhiên trở nên rất buồn bực: "Tại sao tôi lại không điều chỉnh được mùi vị chứ, mấy ngày hôm trước vốn dĩ muốn mang cho mẹ tôi một phần, tới lúc làm lại thì hương vị vẫn phức tạp như xưa...... Nêm gia vị bằng cảm giác thật sự là một học vấn uyên thâm."

Đào Tri Việt nghẹn cười an ủi: "Lần sau em sẽ cầm tay chỉ anh, hẳn là sẽ tốt hơn rất nhiều."

"Được! Tôi sẽ dụng tâm nhớ......"

Đang tán gẫu, thanh âm hoảng sợ của Hoắc Nhiên đột nhiên vang lên.

"Xong rồi, tôi phá game luôn rồi."

"Cái gì?" Đào Tri Việt vẻ mặt ngơ ngác, "Phá game?"

"Chính là tôi đang chơi, màn hình đột nhiên tối đen, trên đó xuất hiện một câu nói muỗi đã bị diệt sạch, tôi đã phá game rồi." Hoắc Nhiên nói năng lộn xộn, "Tôi không có, tôi chưa làm gì hết á, tôi đang chơi rất bình thường."

Đào Tri Việt thực khiếp sợ: "Còn có kết cục như vậy? Anh chơi như thế nào thế?"

"Tôi chỉ là...... Chơi bình thường?"

Trong thanh âm kéo dài, Hoắc Nhiên dần dần trở nên không tự tin.

"Tôi cắn vài người, phát hiện cánh và miệng của con muỗi sẽ thay đổi, tôi đã nghĩ, hình dạng và hình thể cũng có thể thay đổi, vậy thì màu sắc cũng có thể thay đổi không, cái màu xám kia thật xấu."

"Vừa vặn gặp được một con heo, tôi liền cắn nó, sau đó lại tìm đến và cắn những thứ có màu hồng nhạt, hồng hạc, sao biển...... Còn có con người ó đầu tóc mà hồng? Tại sao tóc cũng có thể bị hút máu chứ!"

"Tuy rằng logic của sự thay đổi màu sắc này rất kỳ quái, nhưng con muỗi của tôi đã thực sự chuyển sang màu hồng nhạt."

"Hơn nữa, muỗi bắt đầu nói chuyện, xuất hiện rất nhiều các bong bóng văn tự."

Đào Tri Việt lúc này mới phản ứng lại, nội dung mà bọn họ nhìn thấy hẳn là không quá giống nhau.

"Muỗi của anh nói cái gì?"

"Chỉ nói hai từ, đổi màu, và toàn bộ màn hình đã đổi màu. Tôi cho rằng đây là một lời nhắc thay đổi màu sắc bình thường."

Đào Tri Việt che lại microphone, bắt đầu cười.

"Sau khi muỗi có màu hồng, tôi lại muốn biết, nếu như mình lại cắn một con vật có màu sắc khác thì sẽ trực tiếp biến thành màu sắc kia, hay là trung hòa hai màu sắc lại."

"Cho nên tôi lại cắn một số động vật có màu xanh lam, con bướm, con chim xanh...... Ách, còn có mái tóc màu xanh lam, người này thật sự vẽ rất nhiều thứ kỳ quái. Cuối cùng trực tiếp biến thành màu xanh lam, không có biến thành màu tím."

"Sau đó lại bắt đầu xuất hiện lời nhắc đổi màu, thật ồn, tất cả muỗi đều đang lặp lại."

Đào Tri Việt cảm thấy bản thân mình đã có suy nghĩ rồi, cố nén ý cười: "Vậy con muỗi trước khi màn hình của anh chuyển sang màu đen là có màu gì?"

"Tôi nghĩ xem, hình như là màu vàng." Hoắc Nhiên cố gắng nhớ lại nói, "Tôi nghĩ nếu có thể cắn sầu riêng, nên cũng có thể cắn những loại trái cây khác, cho nên thử hút một ít quả xoài dứa......"

"Thế nhưng thật sự có thể! Muỗi cũng chậm rãi biến thành vàng, tôi lại cắn thêm mấy người da vàng có làn da đặc biệt vàng, muỗi lại càng vàng hơn."

"Sau đó toàn bộ màn hình đổi màu, hình ảnh bị dừng lại, bắn ra một dòng chữ trắng trên nền đen với tiêu đề cảnh cáo màu đỏ, tất cả nội dung đều là tiếng Anh, tôi còn chưa kịp nhìn kỹ thì đã lập tứ biến thành màn hình đen, sau đó vẫn luôn chưa thay đổi, tôi chụp hình cho em xem."

Đào Tri Việt click mở hình ảnh hắn gửi đến, bật cười thành tiếng.

Trên nền đen, giữa màn hình là một con cua đồng nằm nó phun bong bóng ra, bên cạnh bay lên một dòng chữ: Muỗi đã bị diệt sạch! Chúc mừng bạn đã chơi thành công trò chơi!

Kèm theo đó là hình ảnh chụp màn hình, trên màn hình là một vùng rộng lớn muỗi vàng, bong bóng tầng tầng lớp lớp tràn ngập câu thoại: Đổi màu đổi màu đổi màu đổi màu......

Hoắc Nhiên bên kia lo lắng sốt ruột nói: "Này không phải thật sự chơi hư đi? Có thể bắt đầu lại lần nữa không? Tôi còn chưa hủy diệt thế giới mà, sao mà tiêu diệt loài muỗi luôn rồi."

"Tại sao muỗi lại có ảnh báo bằng tiếng Anh đáng sợ khi chúng đổi màu, tại sao muỗi lại đột nhiên bị diệt sạch?"

"Rõ ràng là tôi chưa tìm ra bất kỳ sinh vật nào có thể đe dọa muỗi, chẳng lẽ là con cua cuối cùng đã làm chuyện này sao? Này cũng không hợp lý, sao mà nó làm được? Nhổ ra bong bóng phong ấn muỗi sao?"

Trong mười vạn câu hỏi vì sao vô cùng ngây thơ của hắn, Đào Tri Việt gần như cười chịu không nổi.

Cậu cố gắng nhịn cười, trả lời đứt quãng: "Không có hư...... Đây là do người thiết kế trò chơi thêm vô...... Chính là cua đồng làm, không cần hoảng sợ."

"Đây là thêm vô cái gì?" Hoắc Nhiên hoàn toàn không biết gì sự vui vẻ của cậu, nghi hoặc nói, em đang cười sao? Sao mà nghe âm thanh quái quái."

"Em mới...... Không cười." Đào Tri Việt cười đến đau bụng, thật sự không thể giấu được nữa, "Thêm vô quá nhiều, không giải thích rõ ràng được, dù sao chính là...... Anh thật đáng yêu ha ha ha ha ha."

Không thể chỉ có mình cậu cười như một kẻ ngốc.

Căn cứ vào tâm tình một người vui không bằng mọi người cùng vui, Đào Tri Việt một bên cười một bên run, run rẩy gửi những tấm ảnh màn hình đổi màu và tấm ảnh chụp màn hình chơi hư cho Quan Vũ Đông, cảm ơn hắn đã chia sẻ trò chơi kỳ diệu này.

[ Là quan chứ không phải ộp: Trời ạ, còn có thể như vậy sao?!! ]

[ Là quan chứ không phải ộp: Đào Đào cậu làm sao thế! Cầu xin cậu nói cho tôi, tôi muốn sao chép nó a a a a! ]

[ Đào: Không phải tôi, là bạn trai tôi làm đó. ]

[ Đào: Anh ấy nói rằng mình đã cắn một số sinh vật cùng màu, sau đó không hiểu sao mà lại biến thành như vậy. ]

[ Đào: Trước khi nghênh đón kết cục này, muỗi chính là màu vàng ha ha ha ha ha. ]

[ Là quan chứ không phải ộp:!!! Hu hu hu a a a ngao ngao ngao! ]

[ Là quan chứ không phải ộp: Đáng giận, tại sao phương thức liên hệ của người chế tác lại mất đi hiệu lực chứ, tôi thiệt là muốn chui vào não của hắn để tham quan. ]

[ Là quan chứ không phải ộp: Tôi có một ý tưởng, tiếp theo tôi sẽ cắn vào từng sinh vật có cặp đôi, tha một mạng cho những con vật độc thân. ]

[ Là quan chứ không phải ộp: Nói không chừng sẽ kích hoạt một số phương thức biến dị nào đó, tôi tin tưởng rằng người chế tác này không chỉ bị muỗi làm tổn thương thôi đâu hu hu hu. ]

Đào Tri Việt cười đến mức không nhịn được.

[ Đào: Ý kiến hay, không hổ là cậu! ]

Hoắc · mười vạn câu hỏi vì sao · Nhiên bên kia điện thoại còn đang siêng năng đặt vấn đề: "Mặc dù em khen tôi, tôi rất vui vẻ, nhưng mà tôi muốn biết mình đáng yêu ở đâu, lần sau lại tranh thủ cố lên."

"Không cần cố lên, như vậy là đáng yêu nhất." Đào Tri Việt dùng sức xoa khuôn mặt cười nắc nẻ của mình, vẻ mệt mỏi dâng lên, "Em cười mệt rồi, thế nhưng lại có chút hơi buồn ngủ."

"Vậy thì hôm nay chúng ta đi ngủ sớm một chút. Vừa lúc ngày mai tôi muốn dậy sớm, không thể ngủ quá muộn, tắm rửa thì gặp lại!"

Kế hoạch hủy diệt thế giới vào buổi tối thứ sáu đã thất bại, ngược lại là bạn học Tiểu Hoắc đã không kịp chuẩn bị mà mở ra một thế giới mới.

Khi tắm rửa xong chui vào ổ chăn, Đào Tri Việt cảm giác như mình đang nằm trên một đám mây mềm mại, cả người đều thả lỏng, phảng phất như giây tiếp theo là có thể rơi vào mộng đẹp êm dịu.

Lúc trò chuyện trước khi ngủ, Hoắc Nhiên cũng đang nằm yên vẫn còn canh cánh trong lòng về trò chơi logic kỳ quái này.

Hắn lẩm bẩm tự nói: "Tại sao con cua sẽ diệt sạch muỗi?"

Đào Tri Việt vừa muốn cười, nhìn về bóng đêm mông lung, cậu đứng đắn nói: "Vấn đề không thích hợp giải thích vào buổi tối, lần sau ban ngày sẽ nói cho anh."

"Nguyên nhân rất khủng bố sao? Tôi cho rằng đây là một trò chơi khôi hài." Hoắc Nhiên kinh ngạc nói, "Tôi chờ đến ban ngày lại hỏi em."

"Được, nhất định là ban ngày."

Trong cuộc nói chuyện phiếm không bờ bến, Đào Tri Việt rất nhanh đã ngủ, chờ hô hấp của cậu trở nên nhẹ nhàng và đều đặn, Hoắc Nhiên ở bên kia lặng lẽ cúp điện thoại.

"Ngủ ngon, mơ đẹp."

Vì thế trong đêm nay, Đào Tri Việt thật sự đã có một giấc mơ đẹp.

Cậu mơ thấy một thế giới nhạt nhòa chỉ có những đường cong, Chúa sáng thế thật lười biếng, cho nên phong cách qua loa tựa như trò chơi con muỗi kia vậy, với những đường nét thô ráp nhẹ nhàng rung chuyển xung quanh, các đồ vật ở nơi xa đều lắc lư xiêu vẹo dòng chữ: "Công viên", "Ngựa vằn", "Cây", "Một đám người".

Không biết từ khi nào, Hoắc Nhiên lập thể màu sắc rực rỡ xuất hiện bên cạnh cậu, sau đó thế giới dần dần có hình dạng và màu sắc.

Cây thực sự biến thành cái cây, từ từ móc ra những chiếc lá xanh tươi và những cành màu nâu sẫm.

Đám người có dáng dấp cụ thể, một cô bé nắm tay mẹ nhảy nhót xung quanh, cô bé mặc một chiếc váy màu hồng, chiếc kẹp tóc trên đầu cũng là màu hồng phấn.

Cô bé phấn chấn vui vẻ nói chuyện, người mẹ cúi đầu chuyên tâm nghe, mỉm cười duỗi tay nhéo nhéo khuôn mặt cô bé.

Trong công viên bên kia đường, một con bướm xanh bay tới, uyển chuyển nhẹ nhàng mà nhanh nhẹn.

Con đường nhựa trải dài xa tầm với, ánh nắng nóng rực chiếu rọi mặt đường, những đám mây treo cao trên trời cũng chậm rãi trôi nổi, đổ bóng bất định xuống mặt đất.

Hàng cây xanh tươi bên đường và những tòa cao ốc tỏa bóng mát đan xen vào nhau dệt nên một cõi mộng vàng rực rỡ, Hoắc Nhiên nói chuyện bên tai cậu, gió và hô hấp nóng rực, khiến cho hai má cậu phiếm hồng.

Tất cả ánh mặt trời đều đổ lên người bọn họ, cậu bất giác mở rộng hai tay, trong không khí thoáng qua nhẹ nhàng, giống như chỉ cần duỗi tay ra là có thể đón được ánh mặt trời.

Cậu đã hái được mặt trời.

Khi tỉnh lại sau giấc mơ, Đào Tri Việt nhìn ánh ban mai chiếu sáng khắp căn phòng, chỉ nhớ mang máng là mình mơ thấy Hoắc Nhiên.

Đó dường như là một giấc mơ khiến cậu hạnh phúc.

Đào Tri Việt nhắm mắt lại, ôm chăn dư vị trong chốc lát rồi mới hoàn toàn thanh tỉnh.

Đồng hồ sinh học của cậu rất cố định, cho dù là cuối tuần, cậu chỉ ngủ lâu hơn bình thường một chút là thức dậy.

Từ sau khi yêu đương, hiện tại sau khi tỉnh ngủ thì cậu sẽ theo bản năng mà nhìn vào điện thoại.

Hôm nay Hoắc Nhiên thức dậy rất sớm, hơn 6 giờ đã gửi tin nhắn thăm hỏi sang.

[ Tiểu Hoắc: Buổi sáng buổi sáng tốt lành! ]

[ Tiểu Hoắc: Thời tiết hôm nay thật tốt, tôi cảm thấy rất thích hợp để ra ngoài chơi. ]

[ Tiểu Hoắc: Nhưng mà tôi phải đi công tác. ]

[ Tiểu Hoắc: Đầu mèo rơi lệ.jpg]

[ Đào: Có phải anh buồn ngủ quá rồi mê sảng không o(*≧▽≦)ツ]

[ Đào: Buổi sáng buổi sáng buổi sáng buổi sáng tốt lành! ]

Hoắc Nhiên nhanh chóng đáp lại.

[ Tiểu Hoắc: Em lại cười tôi! ]

[ Tiểu Hoắc: Em thức rồi, tôi sẽ cho người đưa đèn đuổi muỗi qua. ]

[ Đào: Được. ]

[ Đào: Em rửa mặt rồi ăn sáng đây ~]

[ Đào: Anh bận thì mau đi đi! ]

[ Tiểu Hoắc: Được nha. ]

[ Tiểu Hoắc: Bé mèo vẫy tay.gif]

Sau khi Đào Tri Việt đánh răng rửa mặt xong thì vào nhà bếp chuẩn bị làm bữa sáng, lúc lấy trứng gà, nhớ tới phương thứ đặt tên vụng về của Hoắc Nhiên ngày hôm qua, nhịn không được bật cười.

Cho nên cậu quyết định hôm nay không ăn bánh mì nướng, đổi thành chiên hai quả trứng.

Một là trứng ốp la có màu sắc tiêu chuẩn là màu vàng chính giữa và màu trắng xung quanh, một cái khác thì cố tình chọc thủng lòng đỏ trứng, chảy ra bên ngoài lòng trắng trứng, biến thành trứng chiên màu vàng.

Sau khi cẩn thận chiên trứng xong, Đào Tri Việt rất hưng phấn gửi ảnh chụp sang cho Hoắc Nhiên.

[ Đào: Trứng ốp la và trứng chiên! ]

Sau khi tiêu diệt hai anh em nhà trứng, Đào Tri Việt chắp tay ra sau lưng đi đi lại lại quanh ngôi nhà nhỏ.

Lần dọn dẹp trước cũng không mất nhiều thời gian, ngày thường cậu quét nhà thường xuyên cho nên vẫn còn rất sạch sẽ, không cần phải dọn dẹp nhiều.

Trước kia Đào Tri Việt thường tự đặt ra cho mình những nhiệm vụ cuối tuần, trời nắng là đi công viên tản bộ, trời mưa là mua đồ về nấu lẩu ăn.

Khi đó là để vượt qua thời gian thoát khỏi sự buồn chán và cứu mình khỏi rơi vào tình trạng cô đơn kéo dài không biết làm gì.

Hôm nay trời nắng đẹp, nhưng Đào Tri Việt một chút cũng không muốn đến công viên xem các ông cụ đánh Thái Cực Quyền.

Tâm trạng của cậu đang rất tốt, tốt đến mức nếu tùy tiện mở TV tùy tiện xem một bộ phim truyền hình máu chó mà người nào đó lãnh khốc vô tình gây rối vô cớ thì cũng sẽ bật cười thành tiếng.

Cậu ngồi sô pha xem TV một lúc thì chuông cửa vang lên.

Hẳn là nhân viên chuyển phát nhanh đến để giao hàng.

"Tới đây!"

Đào Tri Việt nhảy xuống sô pha, đi ra cửa.

Cậu mở cửa, nhìn thấy một người hoàn toàn không nằm trong dự kiến.

Đào Tri Việt dụi dụi mắt, sau đó nhìn vài lần từ trên xuống dưới, để xác định bản thân mình không xuất hiện ảo giác.

Cuối cùng cậu dừng trên đôi tay trống trơn của đối phương.

"Anh...... Đèn đuổi muỗi của anh đâu?"

Giọng điệu Hoắc Nhiên còn có chút đắc ý: "Tôi chính là đèn đuổi muỗi tốt nhất nha!"

"Hôm qua khi em nhắc tới trò chơi này, lúc tôi tìm kiếm thì rất nhiều người nói là mình tìm cách đuổi muỗi nên trời xui đất khiến tìm được trò chơi."

"Tôi đoán có phải em bị muỗi đến làm phiền rồi không, rồi mới phát hiện ra trò chơi này."

"Cho nên tôi tới, cuối tuần này nhất định em sẽ không bị muỗi cắn!"

"Đúng rồi, không phải tất cả đều lừa em! Tấn Bắc thật là nơi mà công ty tôi muốn khảo sát, chỉ là đội lớn sẽ xuất phát vào thứ hai, tôi chỉ đến đây trước mà thôi."

Sau khi Đào Tri Việt sửng người một lúc lâu, giống như không tìm được cách đáp lại thích hợp, đôi mắt lại không thể hiểu được mà bắt đầu lên men.

Cậu vội vàng cúi đầu, định lấy cho Hoắc Nhiên một đôi dép, nhưng giá giày rỗng tuếch, chỉ có một đôi dép mà cậu đang mang.

Cậu chưa từng chuẩn bị dép lê cho người khác.

Hoắc Nhiên phát hiện sự vô thố của cậu, vội vàng nói: "Không cần tìm, là do tôi không nói trước với em, cho nên tôi sẽ không vào, tôi sẽ đến đây chờ em chuẩn bị xong, cùng nhau xuất phát."

"Thời tiết hôm nay tốt như vậy, rất thích hợp để ra ngoài hẹn hò!"

"Buổi sáng buổi sáng tốt lành, hôm nay tôi không đánh nhiều chữ, hôm nay em chính là buổi sáng của tôi."

Hoắc Nhiên nở nụ cười sáng ngời nhìn cậu: "Tôi đảm bảo là em không đoán được mà!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play