Rất lâu sau khi thanh niên mang khẩu trang rời đi, Hoắc Nhiên vẫn cứ ngây người ra ngồi tại chỗ.
Hắn cảm thấy hình như mình đang có rất nhiều vấn đề, lại giống như cũng không nghĩ về điều gì cả.
Đầu óc biến thành một mớ len cuộn lộn xộn, công năng bị rối loạn, logic không nhạy, chỉ có một vài hình ảnh lóe lên cứ lặp đi lặp lại.
Một đám người xa lạ trước mặt, lời nói và âm thanh hỗn loạn ầm ầm vang bên tai, Hoắc Nhiên chỉ liếc mắt một cái là bắt gặp được cặp mắt sáng ngời kia, ngoài ra chỉ có sự yên tĩnh.
Khi một lần nữa nhìn thấy chàng trai kia, trong tay cậu ấy cầm một cuốn sổ ghi chép dày cộp, nghiêm túc ghi chép lại những điều mình nhìn và cảm nhận được, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn nhà chế tác đang say sưa thuyết trình trên đài, trong ánh mắt chớp động lóe lên tia sáng rực rỡ.
Bọn họ cùng như thực hiện những biểu cảm giống nhau trong trò chơi, sau đó lại không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn về phía đối phương. Nhìn thấy đối phương đột nhiên mở to đôi mắt xinh đẹp, tai nghe rơi xuống, lộ ra vành tai đỏ bừng.
Cậu ấy rất là chăm chú điền vào bảng câu hỏi, khi đang suy nghĩ thì sẽ nhíu mày, dưới ngòi bút là một nét chữ tuyệt vời. Hoắc Nhiên ngồi bên cạnh cậu, giống như được một nguồn sức mạnh yên lặng bao phủ, lặng yên không tiếng động nhìn thật lâu.
Cuối cùng cậu ấy nhận lấy hộp thuốc của hắn đưa, biểu tình ngơ ngác nói lời cảm ơn và hẹn gặp lại.
Sau khi Hoắc Nhiên nhìn cậu rời đi thì vẫn duy trì nguyên tư thế đó, không hề nhúc nhích cho tới tận bây giờ.
Hoắc Nhiên chưa bao giờ thấy mình thành ra như vậy.
Hắn đưa tay sờ sờ hai gò má nóng rực, mạnh mẽ nhặt về một chút lý trí, thử phán đoán lại tình huống hiện tại
Sau một chập suy nghĩ, Hoắc Nhiên gọi một nhân viên không dám có bất cứ động tĩnh gì đứng ngay bên cạnh.
Giọng điệu của hắn chắc chắn: "Có phải điều hòa ở chỗ này có hơi cao không? Có chút nóng."
Các nhân viên sau khi màn đêm buông xuống thì mặc ít áo hơn:......
"À...... Phải không?" Nhân viên cố lộ ra một nụ cười khẳng định, "Ngài vừa nói như vậy, tôi cũng cảm thấy có hơi nóng."
Hoắc Nhiên bất giác nhẹ nhàng thở ra, "Vậy thì chỉnh thấp một chút đi, nực quá, tôi có chút khó thở."
"Được, tôi chỉnh ngay đây." Nhân viên kiến thực rộng rãi vẫn giữ nguyên nụ cười chuyên nghiệp, "Đoạn video chúng tôi quay giúp ngài có cần trực tiếp gửi ngài luôn không, hay là cần chúng tôi xử lý hậu kỳ một chút?"
"Trực tiếp đưa thẻ nhớ cho tôi đi." Hoắc Nhiên đứng dậy chuẩn bị rời đi, "Hôm nay vất vả cho các cậu rồi, cảm ơn."
Hắn cầm lấy chiếc hộp nhỏ đựng thẻ nhớ rời khỏi trung tâm triển lãm, Tưởng Nam Thanh đã chuẩn bị xong xe chờ hắn.
Trong chiếc siêu xe rộng rãi, Hoắc Nhiên hạ cửa kính xe xuống, làn gió nhẹ tràn vào, cuối cùng khiến hắn tỉnh táo hơn một chút.
Hắn trầm mặc rất lâu, trong xe an tĩnh lạ thường, Tưởng Nam Thanh hay bị đỏ mặt ngồi ở ghế phụ cũng không dám tùy tiện lên tiếng, chỉ thỉnh thoảng nhìn Hoắc Nhiên đang phản chiếu qua kính chiếu hậu.
Hoắc Nhiên để ý đến ánh mắt của hắn, nhưng lần này hắn không vì tật xấu hay đỏ mặt của đối phương mà cảm thấy phiền phức như mọi khi.
Hắn đang suy nghĩ một vấn đề khác.
Liệu khuôn mặt của chàng trai dưới lớp khẩu trang kia, có phải cũng đỏ như vành tai không?
Mặc dù không nhìn thấy mặt, nhưng Hoắc Nhiên dường như có thể hình dung ra biểu tình vừa lo lắng vừa bối rối của đối phương.
...... Không đúng, sao hắn lại nghĩ đến chàng trai đó.
Hoắc Nhiên có chút buồn bực, hắn cảm thấy ngày hôm nay mình dường như không khống chế được đầu óc.
Điện thoại lặng lẽ hiển thị tin nhắn chưa đọc của Hoắc Tư Hàm.
[ RT – Mart giết cá mười năm: Anh trai thân yêu của em đã chơi Chiến tranh hoa hồng chưa thế? ]
[ RT – Mart giết cá mười năm: Phóng ra trái tim nè.jpg]
[ RT – Mart giết cá mười năm: Chiều nay có chị gái nhỏ nào bắt chuyện với anh nữa không? Có chú vịt mỹ nữ nào khiến anh ấn tượng sâu sắc không nè! ]
Nói đến ấn tượng sâu sắc......
Quên đi, Hoắc Nhiên với chút cắn rứt lương tâm buộc mình phải cắt đứt dòng suy nghĩ.
Hắn quyết định bình tĩnh suy nghĩ từ một góc độ khác, vì lý do gì mà hắn lại trở nên kỳ quái như vậy.
Mới đầu Hoắc Nhiên nhìn thấy chàng trai đeo khẩu trang xa lạ kia, phản ứng đầu tiên chính là nghĩ đến bác sĩ Đào, bao gồm cả dáng vẻ ghi chép rất nghiêm túc của cậu ấy sau khi gặp lại, hắn cũng mơ màng cảm thấy bác sĩ Đào cũng sẽ tương tự như thế.
Thậm chí khi vô tình nhìn thấy đối phương mang ba lô, một mình lang thang đến gần gian phòng của Chiến tranh hoa hồng, Hoắc Nhiên dường như cũng cảm nhận được một chút cô đơn.
Tựa như bác sĩ Đào vào đêm đó.
Cho nên Hoắc Nhiên theo phản xạ nói với nhân viên, hắn muốn ngẫu nhiên chọn một khán giả đến hiện trường.
Sau đó hắn không hắn không hề suy nghĩ mà đi ngay đến chỗ người kia.
Hoắc Nhiên lập tức phát hiện ra mấu chốt, tất cả những chuyện về người hắn chưa từng gặp mặt đều liên quan đến bác sĩ Đào.
Bọn họ quá giống nhau.
Nếu không phải Hoắc Nhiên biết bác sĩ Đào là một bác sĩ tâm lý vô cùng bận rộn, thì có lẽ hắn sẽ trực tiếp hỏi đối phương: Anh có biết một cư dân mạng tên là HR không?
Đến nỗi vì điều gì hắn lại quan tâm đến bác sĩ Đào như vậy, Hoắc Nhiên với kinh nghiệm tình cảm cằn cỗi rất nhanh đã cho ra một câu trả lời khá là có vẻ thuyết phục.
Đây là lần đầu tiên hắn kết bạn trên mạng, cho nên mới có một ý nghĩa rất đặc biệt trong lòng hắn.
Lúc Hoắc Tư Hàm lúc 12, 13 tuổi cũng đã kết bạn với một đám con gái trên mạng cũng là gần giống như này, hằng ngày cùng nhau nói chuyện phiếm, nói về bạn bè của mình như thế nào, còn thường xuyên cầm điện thoại cười khúc khích.
Đúng vậy, rất là có lý.
Tâm trạng Hoắc Nhiên lại trở nên vui vẻ, biểu tình căng chặt dần dần lỏng, lộ ra một chút ý cười.
Không hiểu vì sao, hắn đột nhiên rất muốn chia sẻ chuyện này với bác sĩ Đào.
Sau khi hơi do dự, Hoắc Nhiên quyết đoán mở pp ra, click mở khung thoại với bác sĩ Đào.
Ngón tay hắn nhanh chóng gõ chữ.
[ HR: Bác sĩ Đào, hôm nay tôi đã gặp một người rất đặc biệt. ]
[ HR: Tâm trạng của tôi trở nên rất kỳ lạ, không thể diễn tả bằng lời. ]
Viết đến đây, Hoắc Nhiên cầm lòng không đậu sinh ra một chút tò mò.
Bác sĩ Đào có thể cũng có những lúc như vậy không?
[ HR: Nếu không phải quá mạo muội, tôi muốn hỏi bác sĩ Đào một vấn đề. ]
Ngón tay ấn lạch cạch vào màn hình dừng lại, Hoắc Nhiên có hơi bế tắc, hắn không biết nên hình dung đơn giản tình cảm của mình với người con trai xa lạ như thế nào.
Hắn suy nghĩ trong chốc lát, đại não của hắn chỉ toàn là từ ấu trĩ.
Ngoại trừ điều này, Hoắc Nhiên không tìm ra được từ nào đã hình dung hết.
Vì thế lúc này đây, hắn thong thả đánh ra câu hỏi ——
[ HR: Dưới tình huống thế nào, anh sẽ cảm thấy một người thật đáng yêu?? ]
Tin nhắn đã được gửi đi.
Hoắc Nhiên có chút khẩn trương nhìn chằm chằm màn hình, bất giác thả nhẹ hô hấp.
Bác sĩ Đào đang soạn tin.
Bác sĩ Đào đã gửi tin nhắn mới.
[ Đào: Anh cảm thấy cô ấy đáng yêu ở điểm nào? ]
Hoắc Nhiên không để ý đến từ cô ấy, hắn cẩn thận nhớ lại những chuyện đã xảy ra hôm nay.
[ HR: Không thể nói rõ ràng, hình như không có chỗ nào chỉ ra là đáng yêu một cách cụ thể......]
[ HR: Mà trong đầu tôi chỉ là một mớ hồ nhão, không có bất cứ từ ngữ nào để diễn tả cảm xúc lúc này, chỉ có thể nghĩ đến sự đáng yêu. ]
Lần này bác sĩ Đào soạn tin khoảng chừng năm phút, sau đó mới gửi tới một câu trả lời ngắn gọn..
[ Đào: Tôi nghĩ, anh đã yêu cô ấy từ cái nhìn đầu tiên rồi ^-^]