Đào Tri Việt nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt, biểu tình có chút ngây ra.
Cả đời này cậu chưa từng gặp một người có ngoại hình xuất chúng như vậy, cho dù so với rất nhiều thần tượng minh tinh thì anh ta cũng không kém cạnh chút nào.
Mãi đến khi người nọ có chút ngại ngùng, lại nhẹ nhàng nói một tiếng xin chào thì Đào Tri Việt mới dám xác định đối phương là đang thực sự nói chuyện với cậu.
"Không cần xếp hàng sao?" Cậu hỏi một cách không chắc chắn.
"Không cần xếp hàng, đây là một nơi chơi thử đặc biệt, là nơi khán giả được mời tham gia một cách ngẫu nhiên."
Giọng điệu của người đàn ông rất thành khẩn.
Trong lòng Đào Tri Việt phảng phất như sinh ra cảm giác trúng số vi diệu, biểu tình còn có chút ngốc.
Kết quả cậu hơi nghiêng đầu nhìn về phía nhân viên công tác phía sau người đàn ông, vẻ mặt của đối phương thế nhưng giống cậu như đúc.
Nhìn thấy ánh mắt mờ mịt của Đào Tri Việt, nhân viên công tác giống như đã tìm được đồng minh, vội gật đầu không ngừng với cậu, thậm chí còn vẫy vẫy tay.
Đào Tri Việt:......
Sao cứ có cảm giác không đúng chỗ nào đó.
"Anh là nhân viên công tác sao?"
Đào Tri Việt nghĩ nghĩ, cậu vẫn hỏi cái vấn đề ngớ ngẩn với đáp án rõ rành rành này.
Người đàn ông cao hơn cậu nửa cái đầu, nghe vậy thì rũ mắt xuống, nở một nụ cười có hơi thẹn thùng.
"Không phải, tôi là khán giả may mắn đầu tiên được chọn."
Đào Tri Việt cảm thấy bản thân mình đã hoa mắt trước nụ cười của đối phương.
Cậu nỗ lực giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng vẫn cứ không nhịn được mà trộm đánh giá ánh mắt đối phương.
Dáng người cao lớn thon dài, cách một chiếc áo thun hơi mỏng, có thể mơ hồ nhìn thấy những đường cong cơ bắp cuồn cuộn của đối phương.
Khuôn mặt góc cạnh, đường cong của cằm ưu việt, ngũ quan lập thể thâm thúy, gần như hoàn toàn nằm trong thẩm mỹ của cậu.
...... Không được, nếu như nhìn nữa thì bản mặt này sẽ chín mất.
Đào Tri Việt quẫn bách quay mặt đi, vừa lúc nhân viên công tác tiến lên đón tiếp.
"Hai vị tiên sinh, địa điểm đã chuẩn bị xong, hai khán giả may mắn còn lại đã được nhân viên khác đưa tới, xin mời hai người theo tôi."
Theo sau nhân viên công tác, Đào Tri Việt lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Trong lòng cậu nghĩ, có phải trong khoảng thời gian gần đây cậu đã tiếp xúc quá ít với người khác giới không...... Không đúng, quá ít đồng tính, nếu không thì sao cậu lại thất thố như vậy chứ.
Không biết có phải là ảo giác của Đào Tri Việt không, soái ca áo thun trắng kia hình như cũng đang nhìn trộm cậu.
"Cậu rất nóng sao? Có cần cởi khẩu trang ra không? Tôi thấy lỗ tai cậu đỏ ửng rồi."
Soái ca áo thun trắng lộ ra biểu tình quan tâm và chân thành, nhưng lại nói ra những điều khiến người ta dở khóc dở cười, điều này khiến Đào Tri Việt bất giác nhớ đến một người khác.
Bác sĩ Đào, anh đang uống trà sao?
"......" Đào Tri Việt vô cùng may mắn vì mình vẫn còn mang khẩu trang, "Cảm ơn, tôi không nóng, chỉ là da dẻ dễ bị ửng đỏ thôi."
"À, đó là do da nhạy cảm đúng không." Soái ca áo thun trắng tự hỏi một chút, "Em gái tôi cũng bị như thế."
Nói gà không nói đi, văn minh cho mọi người.(?)
Nguyên văn: 说鸡不说吧,文明你我他, bạn nào biết giúp mình với.
Trong lúc nhất thời, trong đầu Đào Tri Việt toàn là những suy nghĩ linh ta linh tinh, căn bản không thể khống chế được.
Mặc dù cảm thấy có hơi mất mặt, nhưng Đào Tri Việt vẫn chưa bao giờ cảm giác được nội tâm như con nai tơ chạy loạn của mình, quả thực có chút mới lạ.
Đây chính là sức mạnh của soái ca hàng đầu sao?
Hai người song song đi tới, Đào Tri Việt thoáng tụt lại phía sau nửa bước, có thể dùng dư quang của mình quang minh chính đại thưởng thức đối phương.
Trong lòng Đào Tri Việt dần dần có hơi nói thầm.
Nhìn góc độ khuôn mặt này từ soái ca áo thun trắng sao mà cảm thấy có hơi quen quen?
Trong mơ hồ, cậu nhớ tới Hoắc Nhiên mà sáng nay chỉ liếc mắt nhìn một cái.
Địa điểm rất gần, chỉ cách mấy chục mét, rất nhanh đã tới.
Đào Tri Việt chưa kịp nghĩ nhiều thì đã ngay lập tức bị căn nhà gỗ nhỏ đặc biệt trước mặt hấp dẫn sự chú ý.
Công ty sản xuất của Chiến tranh hoa hồng đã chuẩn bị một phòng trải nghiệm được xây dựng theo phong cách của trò chơi, từ trong ra ngoài đều mang đầy yếu tố kỳ ảo và lãng mạn, còn ngập tràn những bó hoa hồng với giá cao ngất ngưởng khiến trái tim của các cô gái như vỡ òa.
Vốn dĩ công ty lên kế hoạch sử dụng cảnh này như một mánh lới quảng cáo, kết hợp với sự nổi tiếng càng ngày càng tăng của trò chơi tại buổi triển lãm, từ đó tận dụng điều này để thực hiện một làn sóng quảng bá trên nền tảng xã hội.
Kết quả là khi bố trí địa điểm thì không được truyền tải đúng chỗ, các nguyên liệu được sử dụng một cách hoa lệ mà xem nhẹ tính an toàn, việc nhận một lượng lớn người đến tham quan là khó có thể thực hiện được, sau khi ban tổ chức kiểm tra thì đã buộc phải chấn chỉnh lại.
Nhưng buổi triển lãm đã bắt đầu, ban ngày người đến người đi nên không có cách nào tiến hành thi công, chỉ có thể chờ đến tối rồi bố trí lại.
Do đó, căn phòng demo thử nghiệm này sớm nhất cũng phải chờ đến sáng ngày mai thì mới có thể sử dụng.
Dù sao thì cũng phải sửa lại rồi, không bằng nhân dịp này quay video quảng cáo một chút, cố gắng cứu vãn một chút tổn thất.
Đương nhiên, hiện tại đã không cần phải quay video quảng cáo nữa rồi.
Đối mặt với ánh mắt hiếu kỳ của ba khán giả thật · bình thường khác, nhân viên công tác đồng thanh giải thích: "Công ty vô cùng quan tâm tới suy nghĩ và ý kiến của người chơi, vì thế chúng tôi đã đặc biệt lựa chọn những khán giả may mắn tại hiện trường để thử nghiệm chuyên sâu, sau khi thử nghiệm kết thúc thì sẽ điền vào bảng câu hỏi và tặng những món quà nhỏ như một kỷ vật."
Nghe có vẻ như rất Mộ Dung Phục nhưng rất là Hư Trúc.
Hai khán giả may mắn còn lại đều là những cô gái, có giá trị nhan sắc rất cao, hai người không quen biết liếc mắt nhìn nhau, lại đánh giá Đào Tri Việt và soái ca áo thun trắng một chút, giống như hiểu ra điều gì đó.
Một cô gái có mái tóc xoăn gợn sóng lớn trong đó hỏi thẳng: "Có phải định quay video không? Nếu đúng vậy thì hãy nói trước một tiếng nhé, không thể tự tiện được."
Nhân viên công tác rất tự tin về vấn đề này, "Xin yên tâm, chúng tôi sẽ không tùy tiện quay hình, chính là đơn thuần mời mọi người tới để trải nghiệm trò chơi, để chúng tôi cải thiện và tối ưu hóa hơn."
Đột nhiên hắn nhớ ra điều gì, cẩn thận nhìn một khán giả bình thường khác, nói thêm: "Tuy nhiên chúng tôi có thể cung cấp dịch vụ ghi hình cá nhân, chúng tôi sẽ ghi hình lại quá trình các bạn chơi game để các bạn làm kỷ niệm, điều này hoàn toàn tùy thuộc vào mong muốn cá nhân."
Hai cô gái đang muốn gật đầu, lại nghe hắn nói không thể tung hình ảnh trò chơi lên trên mạng để hấp thụ ánh sáng, cho nên cần phải ký tên thỏa thuận không được tiết lộ, suy xét một chút vẫn thì vẫn là thôi đi.
Đào Tri Việt thì không thành vấn đề, dù sao thì đó là niềm vui bất ngờ, có thể trải nghiệm trước trò chơi nổi tiếng rất được mong đợi này đã là điều đáng giá.
Kết quả, niềm vui bất ngờ này đã vượt qua sức tưởng tượng của cậu.
Trong các trò chơi mới được thử nghiệm nói chung thì các nhân vật và cảnh tượng sẽ được thiết lập trước, người chơi chỉ có thể sử dụng một nhân vật cụ thể nào đó trong một cảnh nhất định, chẳng hạn như hoàn thành một phó bản hoặc hoàn thành trò chơi, thời gian trải nghiệm khoảng từ mười đến hai mươi phút, bởi vậy thông thường là có nhiều người chơi vào game cùng một lúc, lập nhóm để thăm dò hoặc đối chiến lẫn nhau.
Nhưng mà lúc này đây, Đào Tri Việt coi như đã hiểu thế nào là "Thử nghiệm chuyên sâu" thực sự.
Phiên bản beta công khai của trò chơi hoàn toàn mở cửa cho bọn họ, giống y đúc như chơi game bình thường, lúc tiến vào trò chơi có thể tự do lựa chọn nhân vật, thậm chí có thể bóp mặt lấy ID.
Không thể không nói, tạo hình của game Chiến tranh hoa hồng rất xuất sắc, nhân vật tùy thuộc vào các chủng tộc khác nhau, hoặc đáng yêu hoặc ưu nhã, điểm chung là tạo hình nhân vật rất tinh tế và thông minh, rất có cảm giác chân thực, mái tóc dài buông xõa trước ngực mềm mại và tao nhã, đôi mắt to ngấn nước tò mò chớp chớp, giống như đang nhìn người ngoài màn hình vậy.
Không thể nào cưỡng lại được trước trái tim của một cô gái, con người sinh ra là bình đẳng.
Bốn người không hẹn mà cùng dừng lại ở giao diện rất lâu, chủng tộc nào cũng đẹp, dẫn tới việc nhân vật nào cũng muốn thử qua một lần.
Nhân viên công tác đứng bên cạnh như vắt chanh vào mắt, thật chua, hắn cũng muốn chơi bản beta......
Bốn chiếc máy tính được xếp thành hai nhóm quay lưng lại, Đào Tri Việt và soái ca áo thun trắng ngồi cùng một phía, cậu chọn nửa này, cuối cùng quyết định bóp mặt Lolita tộc Tinh Linh.
Đào Tri Việt đắm chìm trong niềm vui sướng được bóp mặt, thời gian trôi qua thật nhanh, nhìn Lolita tóc hồng nhỏ nhắn xinh xắn trước mặt, cậu hơi suy nghĩ rồi đặt một cái tên rất sinh động: [ Một quả đào ].
Bóp mặt xong, trong lúc chờ đợi tải game, Đào Tri Việt không nhịn được lòng hiếu kỳ, kéo tai nghe lên, lặng lẽ nhìn soái ca áo thun trắng bên cạnh.
Soái ca áo thun trắng bóp một cô gái Nhân tộc thành niên hoạt bát như ánh mặt trời, có một nhân viên công tác đang dùng máy quay nhắm ngay màn hình của hắn.
"Khuôn mặt này có giống với ngũ quan của tôi không?" Soái ca áo thun trắng nghiêng đầu, vô cùng hứng thú hỏi nhân viên công tác.
Nhân viên công tác liên tục gật đầu, "Giống lắm, ngài bóp mặt thật tốt."
Dù không hiểu tại sao lại dùng gương mặt mình để bóp mặt các nhân vật nữ, nhưng mà kim chủ ba ba nói cái gì cũng sẽ đúng hết.
Nghe vậy, soái ca áo thun trắng nở một nụ cười xán lạn trước ống kính, sau đó quay đầu lại nhập ID nhân vật: [ Một kẻ ngốc ].
Đào Tri Việt:......
Cậu quay đầu lại nhìn Lotita [ Một quả đào ] đang tung tăng trên máy tính của mình, không hiểu sao lại cảm thấy mình đã trúng một mũi tên.
Bốn người lần lượt tiến vào phân đoạn dẫn đường cho người mới, không giống như các trò chơi trực tuyến cùng loại khác có lối dẫn đường rườm rà dài dòng cưỡng chế, Chiến tranh hoa hồng đưa vào đó là hoạt hình CG được chế tác tinh mỹ, mang người chơi vào bầu không khí lãng mạn và tráng lệ, sau đó sẽ hướng dẫn nhanh một số thao tác cơ bản, để cho người chơi tự đi theo tuyến đường chính để tự do khám phá.
Rất nhanh, ba chị gái lớn và một tiểu Lolita hội ngộ nhau ở Thôn Tân Thủ, ngoại trừ không có người chơi khác, các chức năng khác trong game đều được sử dụng bình thường.
[ atqwhst: 111]
[ atqwhst: Quào, thật sự có thể nói chuyện với nhau nè, các bạn có nhìn thấy không? ]
Các bong bóng chữ xuất hiện trên đỉnh đầu của ngự tỷ gợi cảm, Đào Tri Việt đoán rằng người nói chuyện là cô gái tóc xoăn vừa rồi.
[ Hôm nay có mua vé số không: Thấy rồi! ]
[ Hôm nay có mua vé số không: Trò chơi thử nghiệm này có lương tâm quá. ]
[ Hôm nay có mua vé số không: CG cam lý cam khí*, khen ngợi luôn! ]
*Nguyên văn (橘里橘气): đề cập đến tín hiệu cảm xúc được tạo ra giữa phụ nữ, được sử dụng rộng rãi khi mối quan hệ nữ trở nên thân mật.
[ atqwhst: Ha ha ha ha, mua đi, tớ cũng chuẩn bị mua nè. ]
[ atqwhst: Đúng thật vậy, vận khí hôm nay tốt quá. ]
[ Một kẻ ngốc: Màu sắc của CG rất cam sao? Tôi thấy cũng rất ổn mà. ]
Đào Tri Việt đột nhiên sinh ra một cảm giác kỳ diệu quen thuộc, não của cậu vẫn trống rỗng mà đôi tay đã bắt đầu tự động đánh chữ giải thích.
[ Một quả đào: Cam kia không phải đại diện cho màu sắc đâu......]
[ Một quả đào: Đây là cách dùng từ gay khí giữa hai cô gái đậm mùi gay. ]
[ Một kẻ ngốc: À à, thì ra là vậy. ]
[ Hôm nay có mua vé số không:! CP tới rồi CP tới rồi kìa. ]
[ atqwhst: Ha ha ha ha ha, tên hai người kia, hóa ra hai người là một cặp nha? ]
Nhìn hai cô gái này rõ ràng là tùy tay đánh ra một cái nick name, rồi nhìn lại mình vừa khéo là một quả đào với một kẻ ngốc, Đào Tri Việt cảm thấy thật xấu hổ.
Nếu như lúc này bọn họ giải thích là không quen biết nhau, thì càng là quái lạ nữa.
Cảm thấy xấu hổ vài giây, Đào Tri Việt bình tĩnh đán ra một biểu cảm thường dùng cho có lệ để vượt qua.
Cùng lúc đó, soái ca áo thun trắng cũng đáp lại.
[ Một quả đào: ^-^]
[ Một kẻ ngốc: ^-^]