Phát hiện người bạn đồng hành trong chiếc dù đã lùi lại phía sau, Đào Tri Việt đang thất thần vội vàng thả chậm bước chân.

Bên tai truyền đến tiếng nói nhỏ mà cậu không kịp thời bắt kịp.

Trong màn mưa mù mịt, cậu nghiêng người nhìn lại, đối diện với ánh mắt khẩn trương của Hoắc Nhiên.

Đào Tri Việt theo bản năng mà muốn trấn an hắn.

Vì thế cậu khẽ gật đầu, hỏi: "Làm sao vậy?"

Ngoài dự đoán chính là, biểu tình của Hoắc Nhiên lập tức trở nên khiếp sợ.

Đào Tri Việt không biết chuyện gì đã xảy ra không khỏi cảm thấy một chút chột dạ.

Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy một ngày mưa ở Bắc Kinh, cho nên mới lạ mà nhìn mọi thứ bị mưa xối xung quanh, cộng thêm cảm thán với bản thân mình là mỗi ngày đều mang theo dù, hoàn toàn không để ý đến Hoắc Nhiên đồng hành bên cạnh.

Hoắc Nhiên vừa rồi nói gì đó?

Đào Tri Việt muốn hỏi, lại ngại ngùng không dám trực tiếp mở miệng, chỉ có thể hàm hồ hỏi: "Có vấn đề gì sao?"

Hoắc Nhiên nhất thời nghẹn lại, mới thấp giọng nói: "...... Không có."

...... Vậy hẳn không phải là chuyện gì quan trọng rồi.

Đào Tri Việt thở phào nhẹ nhõm, âm thầm hạ quyết tâm, sau này khi ở cùng người khác thì không thể lơ đễnh như vậy, rất không lễ phép.

Thu hồi tâm trí, Đào Tri Việt thành thật giơ dù lên bước về phía trước.

Lúc này đây cậu lặng lẽ quan sát Hoắc Nhiên không còn nói chuyện nữa, phát hiện đối phương dường như vẫn đang nhìn bàn tay nắm cán dù của cậu.

Có phải dù được cầm quá thấp rồi không?

Hoắc Nhiên vô cùng yêu thích thể thao còn cao hơn cậu vài cm.

Mặc dù Đào Tri Việt có chút không cam lòng vi diệu về sư chênh lệch khách quan về chiều cao, nhưng cậu vẫn chủ động giơ cao dù lên một chút, khuỷu tay nhẹ nhàng nâng lên.

Cán dù màu bạc duỗi ra giữa hai người, Hoắc Nhiên vẫn nhìn tay cậu như cũ, mày rậm hơi hơi nhăn lại.

Cuối cùng hắn còn cố tình quay đầu đi, nhìn thế giới đẫm nước mưa bên ngoài, đồng thời duỗi tay nhận lấy chiếc dù.

"Để tôi cầm đi."

Lòng bàn tay mềm mại cọ qua mu bàn tay lạnh lẽo, hơi nóng đột nhiên truyền đến, như bị điện giật.

Hai người đồng thời sửng sốt một chút.

Đào Tri Việt nhanh chóng rụt tay lại, ra vẻ bình tĩnh mà nhìn về phía trước.

Vành tai bị những lọn tóc che khuất lặng lẽ nóng lên.

May mà sắc trời đã tối, không nhìn thấy màu đỏ đang lan rộng.

Trong tiếng tim đập thình thịch, phá lệ rõ ràng trong tiếng mưa rơi ồn ào quy luật.

Cậu thậm chí còn sợ Hoắc Nhiên sẽ nghe thấy.

Đào Tri Việt làm bộ lơ đãng nhìn phong cảnh phía bên trái, dư quang thoáng nhìn Hoắc Nhiên rũ đầu, tán dù đung đưa trên lông mày một bóng mờ ảo, có vẻ tối không rõ ràng, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Thật lâu sau, cậu mới kìm chế được nhịp tim đập kịch liệt của mình, mà Hoắc Nhiên vẫn luôn trầm mặc.

Sau khi lên xe, Đào Tri Việt cùng từ từ quen thuộc học sinh trung học Hoắc Tư Hàm, chào hỏi bác Trương tài xế lần đầu gặp mặt, khi trong lòng yên lặng kinh ngạc cảm thán xe của nhà Hoắc Nhiên thật sang trọng, thì nhìn thấy Hoắc Nhiên đột nhiên lấy ra một chiếc tai nghe chụp tai từ trong xe, vô cùng thuần thục mà mang vào đầu Hoắc Tư Hàm.

Hoắc Tư Hàm mở to hai mắt, vừa định phản kháng, lại nhìn thấy biểu tình vô cùng nghiêm túc của anh trai, vội vàng im lặng, làm bộ làm tịch mà cầm lấy tập tranh, lại lặng lẽ ló đầu ra một chút sau trang sách, tò mò nhìn hai anh trai bên cạnh.

Bác Trương ngồi ghế lái thông qua kính chiếu hậu nhìn thấy động tĩnh khác thường ở phía sau, mỉm cười, chủ động nâng vách ngăn cách âm lên.

Đào Tri Việt đang kinh ngạc nhìn vách ngăn đang dần dần nhô lên, khi cảm thấy mình như thể đang xem một bộ phim truyền hình thì đột nhiên nghe thấy Hoắc Nhiên bên cạnh hít sâu một hơi, lấy hết can đảm nói nói: "Không được, tôi còn cảm thấy có vấn đề."

"Trước đây cậu đã đồng ý với tôi." Hắn nhìn thẳng đôi mắt Đào Tri Việt, cường điệu nói, "Cậu nói là sẽ không."

Đào Tri Việt vẻ mặt mờ mịt: "Cái gì?"

"Sẽ không yêu sớm."

Mặc dù không biết tại sao Hoắc Nhiên lại đột nhiên nhắc đến chuyện này, nhưng Đào Tri Việt nhớ rõ mình thực sự đã đáp ứng như vậy sau khi gặp Hoắc Nhiên cùng em gái đạp xe đến trường vào ngày hôm đó.

Vì thế Đào Tri Việt đáp lại: "Ừm, tớ có nói rồi."

Sau đó hắn chờ Hoắc Nhiên tiếp tục nói.

Nhìn dáng vẻ thản nhiên của cậu, Hoắc Nhiên lại lộ ra biểu tình khiếp sợ một lần nữa.

Hắn cuối cùng nhịn không được lên án: "Vậy tại sao cậu lại có bạn gái?"

Đào Tri Việt:......??!!

Sao cậu lại không biết mình đã có bạn gái chứ?

Đào Tri Việt không khỏi hoài nghi chính mình có phải mất trí nhớ rồi không.

Trong lúc hốt hoảng, cậu cúi đầu nhìn xuống và thấy cổ tay áo đồng phục của mình đã bị nhăn lại, để lộ sợi dây cột tóc màu hồng trên cổ tay, có vẻ không hợp nhau lắm.

...... Hình như cậu đã hiểu ra rồi.

Nhìn thấy vẻ mặt không chút để ý của cậu, Hoắc Nhiên trịnh trọng bắt đầu hình thức quan tâm của lớp trưởng: "Thành tích của cậu rất tốt, nếu như không có gì xảy ra thì nhất định có thể vào Yến đại, nhưng yêu đương sẽ phân tâm, không phải nói cậu...... Bạn gái nhất định sẽ ảnh hưởng đến cậu, nhưng lỡ đâu thì sao, tình cảm là chuyện rất phức tạp, dù có sóng gió gì xảy ra cũng sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng, cậu không thể để lại điều gì hối tiếc trong tương lai......"

Đào Tri Việt rất cố gắng để kìm lại tiếng cười của mình, nhưng sự hiểu lầm này thật sự rất buồn cười, ý cười vẫn cứ hiện hữu trên lông mày khóe mắt.

Hoắc Tư Hàm vây xem trong thế giới âm nhạc không nghe được hai người nói chuyện, lúc này thấy anh Tri Tri cười, liền nở một nụ cười ngây ngô như hoa si.

Sau khi Hoắc Nhiên thao thao bất tuyệt xong, thì nhìn thấy một lớn một nhỏ đều đang cười.

Trong nụ cười xinh đẹp đó, đầy đầu hắn toàn là những lời lải nhải khuyên nhủ, lập tức biến mất vô tung.

Không chờ hắn tiếp tục nói, Đào Tri Việt đã chủ động: "Tớ bảo đảm, bảo đảm trước khi học đại học sẽ không yêu đương."

Hoắc Nhiên giật mình, theo bản năng nhìn về phía cổ tay của cậu: "Vậy cái này......"

Mưa to tới nhanh mà đi cũng nhanh, mưa ngoài cửa sổ xe cũng từ từ dừng lại. Nhà Đào Tri Việt cũng không xa, bác Trương lái xe nguyên một đường dựa theo địa chỉ mà cậu đã nói, nhanh chóng đến cửa tiểu khu.

Đào Tri Việt suy nghĩ một lát, thay đổi đề tài: "Để cảm ơn cậu đã đưa tớ về nhà, cậu muốn vào nhà ăn cơm tối không? Ngày mai kiểm tra vật lý, cơm nước xong thì tớ có thể giảng bài cho cậu."

Trước lời mời đột ngột nhảy ra, Hoắc Nhiên không chút do dự gật đầu.

Còn may là Hoắc Tư Hàm còn đeo tai nghe, nếu không cô bé sẽ kêu gào đòi đi.

May mắn thay, Hoắc Nhiên đã phản ứng lại, Đào Tri Việt không trả lời câu hỏi của hắn.

Nhưng hắn sẽ sớm biết câu trả lời nhanh thôi.

Trong một khu chung cư cũ chỉ có sáu tầng, Đào Tri Việt cầm chiếc dù xanh nhỏ giọt, quen cửa quen nẻo dẫn hắn đến tòa nhà phía trước.

"Nhà tớ ở lầu 3." Đào Tri Việt giới thiệu với hắn, "Không tính là quá cao, cũng không tính là thấp, vừa vặn tốt."

Hoắc Nhiên sau lưng cậu đi lên trên, hành lang tràn ngập mùi thơm thức ăn từ các căn nhà khác nhau.

Hắn đói bụng, lại có chút khẩn trương không kiểm soát được.

Có loại cảm giác kỳ diệu khi ra mắt phụ huynh.

Cha mẹ Đào Tri Việt sẽ là người như thế nào?

Bước chân dừng lại ở lầu 3, Đào Tri Việt duỗi tay gõ cửa, bên trong truyền đến âm thanh "Tới đây", còn có một trận tiếng bước chân lộc cộc.

Đào Tri Việt tháo cặp sách của mình xuống, mỉm cười quay đầu lại nhìn thoáng qua Hoắc Nhiên.

Cánh cửa mở ra, ánh đèn vàng sáng ngời thoáng chốc hiện ra.

Thứ đầu tiên mà Hoắc Nhiên nhìn thấy là một cô bé lùn lùn, khoảng ba tuổi, mặc một chiếc đầm màu hồng nhạt, cánh tay lộ ra bên ngoài mập mạp như củ sen, khuôn mặt bầu bĩnh, mắt to nhấp nháy, giống như một quả đào biết đi.

Mẹ Đào phía sau bé có một mái tóc ngắn, thoạt nhìn sang sảng giỏi giang, duỗi tay nhận lấy cặp và dù che mưa trên tay Đào Tri Việt.

"May mà con mang theo dù, đột nhiên mưa to như vậy, Đào Đào vẫn muốn nháo nhào đi đón con, phim hoạt hình cũng dụ không được."

Ngay sau đó bà nhìn thấy Hoắc Nhiên, ngạc nhiên nói: "Ai nha, con đã dẫn bạn học về rồi à?"

"Dạ, là bạn cùng bàn với con, con có nói qua với ba mẹ rồi." Đào Tri Việt giới thiệu, "Hôm nay không lái xe, bạn ấy dùng xe trong nhà đưa con về."

"À! Là Hoắc Nhiên đúng không?" Mẹ Đào nhớ tên Hoắc Nhiên rất chính xác, vội vàng lấy dép lê cho khách từ tủ giày ra, "Mau vào nhà đi, hôm nay cảm ơn con nhiều lắm, tối nay ở lại ăn cơm nha, đúng lúc hôm nay có mua cua, ba nó nói đây là lần đầu tiên ổng nhìn thấy một con cua lớn như vậy ở chợ, còn mua vài con."

Trong lúc nói chuyện, ba Đào nghe thấy tiếng động ló đầu ra từ nhà bếp, ông mang tạp dề, trên mũi là một cặp kính không gọng, hơi hạ xuống một chút, mẹ Đào thuận tay giúp ông đỡ lên.

"Bạn học tới rồi?"

Hoắc Nhiên lễ phép chào hỏi: "Chào chú chào cô, con tên là Hoắc Nhiên."

"Chào con chào con, cảm ơn con đã đưa Tri Việt về." Ba Đào liên tục nói, "Nửa tiếng nữa là ăn cơm, đến lúc đó sẽ gọi các con."

Hoắc Nhiên phát hiện Đào Tri Việt tương đối giống cha, ôn hòa lại có phong độ trí thức, vừa thấy chính là phần tử trí thức.

Nhưng hắn càng tò mò cô gái nhỏ màu hồng phấn kia hơn.

Bé gái Đào Đào nhút nhát sợ sệt mà đứng sang một bên, chờ cha mẹ nói chuyện với anh trai xa lạ xong, mới nhón chân ôm lấy chân Đào Tri Việt.

"Anh trai tan học đã về rồi."

Giọng nói bé nũng nịu như sữa, Đào Tri Việt thay dép lê, mỉm cười ôm em gái lên.

"Đã về rồi, hôm nay Đào Đào làm gì thế?"

"Viết chữ." Đào Đào bẻ ngón tay đếm đếm, "Viết tên của anh, là ba chữ, viết rất nhiều lần nha, chữ cuối cùng viết không được đẹp lắm, ngày mai lại cố gắng hơn."

Sau đó bé nắm đầu tóc đã được buộc thành một nắm, mắt trông mong mà nhìn anh trai.

Đào Tri Việt hiểu ý mà sờ sờ đầu bé: "Lại sô pha ngồi đi, anh thắt tóc cho em."

Mẹ Đào mang nước đến cho Hoắc Nhiên, thuận tiện mở TV trong phòng khách, đưa remote vào tay Hoắc Nhiên: "Xem TV nghỉ ngơi một chút đi con, cơm nước xong rồi hãy học, có yêu cầu gì thì cứ gọi cô nha."

Cảm ơn sự nhiệt tình với mẹ Đào, quang ảnh từ trong TV hiện ra, Hoắc Nhiên chuyên tâm nhìn Đào Tri Việt đang thắt bím tóc cho em gái trong lồng ngực.

Mái tóc của trẻ con vừa mềm vừa mượt, Đào Tri Việt cúi đầu, động tác dịu dàng chia ra ba lọn tóc, từng lọn đan xen lẫn nhau, thắt thành những bím tóc dễ thương và tinh tế.

Cuối cùng cậu cởi chiếc dây buộc tóc màu hồng trên cổ tay, buộc ở đuôi tóc, những ngôi sao đầy màu sắc sặc sỡ rơi trên bờ vai nhỏ của em gái.

Lúc đại công cáo thành, Đào Tri Việt giải thích với Hoắc Nhiên ở bên cạnh: "Đào Đào cứ mỗi buổi sáng là nhờ tớ chải tóc, hôm nay nó ngủ nướng, tớ gọi nửa ngày cũng không dậy, vội vã đi học, quên tháo dây cột tóc trên cổ tay ra mất."

Đây là chân tướng về chiếc dây cột tóc của bạn gái.

Hoắc Nhiên tâm tình phức tạp đành phải bưng ly nước lên uống, giả vờ thờ ờ, cố gắng để nước cuốn trôi hành vi ngu đần của mình.

Đào Đào nghe anh trai mình nói, vội vàng nói: "Sau này em sẽ không ngủ nướng nữa."

Bé vừa lòng vuốt ve bím tóc anh mình thắt, sau đó quay đầu, lại gần má của anh trai, bẹp hôn một cái rõ to.

Nụ hôn mềm mụp giống như một đám mây từ kẹo bông gòn, vừa ngọt vừa mềm, ngay cả trái tim cũng có thể tan chảy.

"Anh ơi ăn kẹo đi."

Đào Đào lấy ra hai viên kẹo mềm được đóng gói trong suốt từ túi ra, còn cố ý cho anh trai xa lạ một viên.

"Cảm ơn Đào Đào." Hoắc Nhiên lập tức nhận lấy, sau đó nhỏ giọng hỏi Đào Tri Việt, "Là đào nào thế? Là họ sao?"

Đào Tri Việt cười nói: "Em ấy tên Đào Đào, là quả đào, gọi như thế nào cũng là Đào Đào."

"Tên này thật đáng yêu."

Đào Đào nghe thấy anh trai xa lạ khen mình, vì thế trốn trong lồng ngực anh trai, nhìn Hoắc Nhiên lộ ra một nụ cười ngượng ngùng và xán lạn.

Giống như Đào Tri Việt vậy.

Đào Tri Việt rất vừa lòng với biểu hiện của em gái, cúi đầu hôn khuôn mặt bé, mi mắt cong cong rũ xuống, ôm hết ánh đèn vàng, tươi sáng ấm áp.

Hoắc Nhiên lập tức bị cảm xúc đánh trúng mà không giải thích được.

Hắn cảm thấy bản thân như được hai trái đào bao quanh, kẹo mềm rất ngọt, không khí bên cạnh cũng phiếm vị ngọt, trong lúc nhất thời thật không nói nên lời.

Không được, như vậy khiến hắn thật ngốc.

Hoắc Nhiên nhanh chóng nhìn xung quanh, muốn tìm đề tài khác để che giấu bộ não hỗn loạn và mất kiểm soát của mình.

Trong góc phòng khách chất đống các hộp các tông, hẳn là vẫn chưa có sửa sang lại hết, nhưng toàn bộ ngôi nhà đã được dọn gọn gàng ngăn nắp, trong tủ chứa cúp và giấy khen, trên bàn cà phê là chiếc bình hoa trong suốt cùng với khăn trải bàn kẻ sọc màu nâu cà phê, vừa bình thường vừa ấm áp, tràn ngập hơi thở gia đình.

Đào Tri Việt thấy tầm mắt hắn dừng lại trên chiếc tủ, "Cúp là của ba tớ, giấy khen là của tớ."

Có đề tài rồi.

"Chú làm nghề gì?"

"Là một kiến trúc sư."

Đào Tri Việt suy nghĩ một lúc, đặt em gái đang xem phim hoạt hình xuống, đứng đi về phía phòng mình.

"Dẫn cậu đi xem phòng của tớ."

Phòng của Đào Tri Việt là tông màu xanh lam dịu mát, nửa bên trái của giá sách là sách bổ trợ và sách ngoại khóa, nửa bên phải là rất nhiều mô hình kiến trúc.

"Những cái đó đều là ba tớ thiết kế."

Trong giọng nói của Đào Tri Việt lộ ra một tia tự hào.

Hoắc Nhiên nhớ tới ngày khi Đào Tri Việt mới vừa chuyển tới, chủ nhiệm lớp đã có nói, cậu ấy chuyển đến Bắc Kinh là bởi vì ba chuyển công tác.

Hoắc Nhiên không hiểu kiến trúc, nhưng cũng cảm thấy những mô hình này rất tinh xảo đẹp mắt, tự đáy lòng nói: "Chú rất lợi hại, cho nên mới chuyển đến Bắc Kinh sao?"

"Ừm, cạnh tranh với một chú đồng nghiệp khác, chọn một trong hai, cuối cùng chọn ba tớ."

"Ba tớ vẫn luôn khao khát được đến Bắc Kinh, trước khi chuyển đến, ông ấy hy vọng sau này tớ có thể thi đậu Yến đại."

Đào Tri Việt cảm khái nói: "Nếu người được chọn vào đơn vị này không phải là ông ấy, thì tớ sẽ nỗ lực để hoàn thành tâm nguyện của ông, học ở Bắc Kinh, ở lại nơi này làm việc, mua một căn nhà, sau đó đón bọn họ tới."

"Thật may đã được chọn." Hoắc Nhiên không khỏi nói, "Như vậy chờ cậu thi đậu Yến đại, gia đình cũng sẽ ở bên cậu, lúc nào cũng có thể nhìn thấy."

"Ừm, bây giờ rất tốt, hơn nữa sẽ không bỏ lỡ sự trưởng thành của Đào Đào."

Âm thanh của phim hoạt hình phát ra từ phòng khách, còn có giọng nói của mẹ Đào dạy Đào Đào nhận dạng phụ đề.

"Nửa cuối năm nay em ấy sẽ đến nhà trẻ."

Nói đến đây, Đào Tri Việt có chút bất đắc dĩ: "Không biết nó có thể thích nghi được với môi trường ở đây không."

"Đừng lo lắng, nhất định có thể."

Hoắc Nhiên nhớ lại kỷ niệm kỳ diệu khi đưa Hoắc Tư Hàm đi học mười năm trước, an ủi nói: "Khi đó tôi cũng rất lo lắng, còn nói với mẹ, nếu không thì không cần để nó đến nhà trẻ, kết quả tan học ngày đầu tiên, nó vậy mà ăn vạ ở nhà trẻ không chịu về, ôm lấy một người bạn có ngoại hình như búp bê Tây Dương khóc đến rối tinh rối mù, mẹ tôi phải đảm bảo nhiều lần là mai vẫn có thể đến, nó mới bằng lòng về nhà......"

Đào Tri Việt bị chọc cười: "Tư Hàm từ nhỏ đã vui vẻ như vậy sao?"

"Đúng vậy, giống như bây giờ, thấy người hoặc món đồ nào đáng yêu xinh đẹp là không nỡ rời xa." Hoắc Nhiên hậu tri hậu giác nói, "Nếu như nó theo tới đây, chắc là cũng sẽ ôm Đào Đào không buông tay rồi, kéo cũng kéo không đi, thật mất mặt."

Càng nghĩ càng thấy may mắn, Hoắc Nhiên kết luận nói: "Tôi thật là sáng suốt."

Đào Tri Việt cười phụ họa với hắn: "Đúng vậy."

Cái thích thể hiện và tự đại thường thấy ở các nam sinh trung học, đặt ở trên người này, lại đặc biệt đáng yêu.

"Cậu có ít sách về toán học như vậy à."

"Bởi vì tớ không cần làm bài tập ở ngoài."

"...... Coi như tôi không hỏi." Hoắc Nhiên tự giác nói sang chuyện khác, "Cuốn sách kia là gì? Dày như vậy, còn có bìa bao lại."

"Là sách về lập trình máy tính, tớ lén mua, lúc không cần làm bài tập sẽ xem."

"Cậu đang học lập trình sao?"

"Ừm, rất vui."

Trong lúc nói chuyện phiếm, hương thơm tươi mát của gạo và đậm đà của cua quyện vào nhau, khuếch tán vào phòng, gợi lên những con sâu đang thèm thuồng trong bụng.

Đào Đào cưỡi xe con, chuông trên ghi đông leng keng, bé từ từ lái xe vào phòng Đào Tri Việt, bím tóc xinh xắn lúc ẩn lúc hiện, giống như một báo tin viên nho nhỏ, mang đến cho họ tin tức từ nhà bếp.

"Anh và anh kia ơi, đến giờ ăn cơm rồi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play