như không phải là Châu gia đến gây chuyện, anh sao lại phải chạy tới tận Madagascar này chứ.
Nhưng Lục Trần cũng không xuống xe chạy đi tìm Châu Tuân Phi,
dù sao anh cũng đến đây rồi, giờ có tìm hay không tìm Châu Tuân Phi cũng vậy thôi, dù sao
Châu gia cũng đã nói với anh không biết rồi coi như xong, cho dù có không gặp được Châu
Tuân Phi nữa, đợi khi nào về nước, anh cũng nhất định đến Châu gia ở Trung Nguyên một chuyến.
Mà Châu Tuân Phi lúc này, đương nhiên là cũng nhìn thấy Lục
Trần, đặc biệt là lúc nhìn thấy nụ cười đầy ẩn ý của Lục Trần, tim gan phèo phổi của ông ta
như muốn nhảy ra ngoài.
Năm ngoái ông ta vốn định đi Du Châu tìm Lục Trần để cướp lại
nguồn hợp tác, còn bắt cóc con gái Kỳ Kỳ của Lục Trần để uy hϊế͙p͙ anh.
Không ngờ cuối cùng bị Lục Trần lật kèo, nhốt ông ta ở một căn
hầm hơn một tuần, Sau đó bố ông ta phải đến đền cho Lục Trần một tỉ, ông ta mới có thể
thoát khỏi bản tay của Lục Trần.
Lần này ông ta đến Madagascar, vốn dĩ là vì cho rằng Lục Trần
chắc sẽ không để ý đến nguồn cung đá thô ở đây, vì năm ngoái sau khi Lục Trần lấy được
hợp đồng hợp tác với thổ vương Samba, đến tận bây giờ vẫn chưa liên hệ với ông ấy, Châu
gia nhà bọn họ bèn nghĩ rằng Lục Trần không thèm đếm xỉa đến nguồn cung này.
Hơn nữa trong thời gian gần một năm nay, Công nghệ Di Kỳ phát
triển quá nhanh, hoàn toàn vượt qua dự liệu của bọn họ, thế nên bọn họ nhất quyết cho rằng
Lục Trần thực sự không cần đến nguồn cung này nữa.
Cho nên bọn họ muốn lén lút hợp tác với thổ vương, khôi phục lại
sức ảnh hường của Châu Gia tại Trung Nguyên.
Thật sự thì, kể từ lúc nguồn cung đá thô của Châu gia bọn họ rơi
vào tay Lục Trần, bọn họ vẫn chưa nhập khẩu đá thô, không chỉ bọn họ phải nhập khẩu đá
thô từ người khác, mà toàn bộ các cửa hàng châu báu ở Trung Nguyên cũng phải nhập khẩu
đá thô từ nguồn khác, việc này đã khiến sức ảnh hưởng của Châu gia xuống dốc thê thảm.
Đây cũng là nguyên nhân khiến Châu gia chấp nhận mạo hiểm
đơn phương đến mời thổ vương Samba tái hợp tác.
Nhưng bây giờ đột nhiên lại thấy Lục Trần cũng đến Marovoay, sắc
mặc Châu Tuân Phi bỗng tái nhợt đi.
Sự biến thái của Lục Trần, chỉ những ai đã từng đấu với anh mới lĩnh hội được sâu sắc.
Mà ông ta, chính là người đã từng đấu với Lục Trần, hơn nữa còn
chịu cay đắng dưới tay Lục Trần.
“Không đi bar nữa.” Châu Tuân Phi sầm mặt nói.
Ông ta đã hẹn con trai của Samba đi bar, giờ nhìn thấy Lục Trần,
ông ta đâu còn tâm trạng gì nữa.
“Hả? Vậy về khách sạn sao?” Tài xế khó hiểu hỏi.
“Không, đi ra sân bay luôn.” Châu Tuân Phi lắc đầu, biết đám
người Lục Trần cũng ở khách sạn này, ông ta nào dám ở lại đây nữa, bắt buộc phải lập tức
rời khỏi đây, tránh Lục Trần càng xa càng tốt, ông ta định hôm nay sẽ nghỉ lại ở sân bay, sau
đó đặt vé máy bay ngày mai về thẳng nước.
Còn việc chưa bàn bạc hợp tác xong với thổ vương, Châu gia bọn
họ cũng chỉ còn cách từ bỏ, nếu không sẽ đắc tội chết với Lục Trần, về nước rồi Lục Trần
cũng sẽ không tha cho bọn họ.
Lục Trần không biết Châu Tuân Phi bị anh dọa cho bỏ chạy, sau
khi xuống xe, liền nói với Trần Tịnh: “Ngày mai hẹn gặp mặt thổ vương Samba đó đi.”
“Hả, đại thiếu gia, thế nhỡ mai lãnh sự quán đến tìm chúng ta thì
sao? Trần Tịnh nghi hoặc hỏi, cô ấy biết đám người Choi Yeong Jun nhất định tối nay sẽ nói truyện này với
lãnh sự quán Cao Ly, đến lúc đó lãnh sự quán Cao Ly chắc chắn sẽ tìm đến lãnh sự quán Hoa Hạ, bắt bọn họ phải đi hòa giải.”
“Kệ bọn họ, xử lý xong việc bên này đã rồi tính, mấy việc đó chỉ là chuyện nhỏ.” Lục Trần lắc đầu, lát nữa anh sẽ gọi điện cho Tạ Vĩ Hào hoặc là Lưu Kinh Tài ở
Trung Hải, anh tin là hai ông lớn này nhất định sẽ vui vẻ giúp đỡ anh liên hệ với lãnh sự quán bên này.
“Vâng ạ, tôi lập tức đi liên hệ.” Trần Tịnh gật đầu, chỉ còn cách lấy
điện thoại ra liên hệ với người của thổ vương Samba.
Lục Trần về khách sạn tắm rửa xong, vừa bước ra ngoài thì nghe thấy tiếng gõ cửa của Trần Tịnh.
Thật ra Trần Tịnh đã gõ cửa hai lần rồi, vì cô ấy cảm thấy việc này
rất quan trọng, cần phải nói với Lục Trần ngay mới được.