Sau khi cúp máy của Lam Linh, Lục Trần đến bệnh viện thăm Từ Kinh. Thể

chất của cậu ta rất khỏe nên hồi phục cũng rất nhanh, đã không còn gì nguy

hiểm nữa rồi, nghỉ ngơi ở bệnh viện thêm vài ngày là có thể xuất viện.

Nói chuyện với Từ Kinh một lúc, rời khỏi bệnh viện thì Lục Trần nhận được

cuộc gọi của Trần Sơ Nhiên.

Trong điện thoại, Trần Sơ Nhiên mời Trần Phong đến chỗ đã định trước để

gặp mặt nhưng bị Lục Trần khéo léo từ chối.

Lục Trần biết chắc cô và Lam Linh có ý giống nhau.

Nhưng Trần Sơ Nhiên chẳng qua chỉ là con gái của Trần Quang Hưng, cô

nói chắc chắn không có tác dụng gì nhiều.

Nếu Trần Quang Hưng mời anh thì chắc chắn anh sẽ suy nghĩ.

Nhưng thái độ của Trần Sơ Nhiên như thế này cũng khiến anh khá an tâm,

ít nhất cũng thể hiện rõ nhà họ Trần cho đến ngày hôm nay, dù không đứng

về phía anh nhưng cũng không đứng về phía ba gia tộc lớn.

Trong bốn gia tộc lớn ở Du Châu, quan hệ của nhà họ Trần mạnh hơn ba

gia tộc còn lại nhiều, mạng lưới quan hệ cũng rộng rãi hơn. Nếu nhà họ Trần

cũng về phe ba nhà còn lại cùng nhau đối phó anh thì anh cũng rất nghi ngờ

Tạ Vĩ Hào có thể chống đỡ nổi áp lực không.

Nhưng vì sao Lục Trần lại muốn đấu với bọn họ trêи phương diện chính

quyền?

Lục Trần nhếch môi cười khẩy, đôi khi chỉ cần bạn có thực lực tuyệt đối thì

không cần phải so sánh bằng quan hệ.

Quan hệ chỉ có thể giải quyết khó khăn tạm thời nhưng không thể giải

quyết khó khăn cả đời.

Chỉ có năng lực tuyệt đối mới có thể khiến bạn mãi mãi không gặp khó

khăn.

Ngay lúc này tại biệt thự nhà họ Trần, Trần Sơ Nhiên hơi thất vọng cất

điện thoại đi, cô còn tưởng rằng có thể nhân cơ hội giúp đỡ Lục Trần, không

ngờ Lục Trần hoàn toàn không cần.

"Sơ Nhiên, có phải bị từ chối rồi không?" Ông cụ Trần cười cười hỏi.

"Ông nội, tên đó lẽ nào tưởng mình mình có thể đấu lại với ba gia tộc lớn

sao ạ? Hơn nữa cháu nghe nói còn có nhân vật lớn ở thủ đô đôn đốc chuyện

này, sao anh ấy lại cố chấp như vậy chứ?" Trần Sơ Nhiên hơi buồn bực nói.

"Tên nhóc Lục Trần kia sâu không lường được, cháu đừng xem thường

cậu ta, nói không chừng cậu ta còn thật sự không xem ba gia tộc lớn ra gì

nữa đấy." Ông cụ Trần nói.

"Hứ, uổng công cháu nói bã bọt mép với bố, khó khăn lắm mới thuyết phục

được bố ủng hộ anh ấy, anh ấy lại không thèm, thật sự chọc tức chết cháu

mà. Cháu ngồi đợi xem anh ấy đối phó với ba gia tộc lớn thế nào, cháu phải

nói với bố rằng trừ phi anh ấy đích thân đến nhà xin chúng ta nếu không

chúng ta không giúp anh ấy." Trần Sơ Nhiên hậm hực nói.

Ông cụ Trần cười khổ, theo như hiểu biết của ông về Lục Trần thì chắc

chắn Lục Trần có lòng tin xử lý được chuyện này mới từ chối sự giúp đỡ của

nhà họ Trần, không có khả năng sẽ đến cầu xin nhà họ Trần bọn họ cho lắm.

Nhưng ông cụ Trần cũng khá mong đợi xem Lục Trần đối phó với khó

khăn lớn này thế nào, ba gia tộc lớn bắt tay nhau, Tạ Vĩ Hào cũng phải đắn

đo suy nghĩ tình cảnh của mình trong mấy năm tới ở Du Châu rồi.

Ba gia tộc lớn không phải chuyện đùa, giải quyết không tốt thì ông ta đừng

mong lấy được thành tích gì từ chỗ ba gia tộc lớn trong mấy năm tới.

Nếu ba gia tộc lớn muốn phát triển thì hoàn toàn có năng lực tới thành phố

khác để khai phá chiến trường mới, việc này đối với Tạ Vĩ Hào muốn kiếm

thành tích ở Du Châu mà nói thì có thể xem là một cú đả kϊƈɦ mang tính tai

nạn.

Lúc này tại cửa Siêu thị Thịnh Thế, một đám người chặn cửa lớn, chỉ cho

người bên trong ra chứ không cho người ngoài vào, ảnh hưởng nghiêm trọng

đến việc kinh doanh của siêu thị.

Tuy nhân viên siêu thị đã thấy quen cảnh có người đến gây rối nhưng tình

huống chặn thẳng cửa không cho người vào mua đồ thì đúng là lần đầu thấy.

Ngô Lỗi nhíu chặt mày, sau khi gọi điện thoại cho Lục Trần thì chỉ đành

báo cảnh sát nhưng cảnh sát tới thấy nhiều người thế này, có người nói gì đó

với bọn họ rồi bọn họ lại rút lui.

Việc này khiến anh nhớ tới tình hình thời gian trước nhà họ Trương cho

người tới đập siêu thị, trong lòng có dự cảm không lành.

"Cậu là người phụ trách của siêu thị đúng không? Nhanh gọi điện kêu ông

chủ của cậu đến đây, trừ phi ông chủ Lục Trần của các cậu đến đây xin lỗi

chúng tôi thì chuyện này mới có thể giải quyết được."

"Buộc phải quỳ xuống xin lỗi trước mặt tất cả mọi người trong thiên hạ,

nếu không chuyện này không xong đâu."

"Đúng thế, cậu ta không tới xin lỗi thì sẽ khiến siêu thị của mấy người

không bao giờ mở cửa được."

Nghe những lời phách lối của bọn chúng, Ngô Lỗi càng bó tay hết cách.

"Giám đốc Ngô, làm thế nào đây? Bọn họ cứ quậy thế này mãi thì chúng ta

sẽ mất đi lượng khách hàng mới làm hoạt động kéo về mất." Một nhân viên lo

lắng nói.

Ánh mắt những người khác cũng tràn ngập lo lắng.

Ông chủ cái gì cũng tốt, lương trả cho nhân viên cũng cao hơn siêu thị

khác ba phần, nhưng lại đắc tội quá nhiều người, thỉnh thoảng là có người tới

gây rối. Cứ tiếp tục thế này thì siêu thị hoàn toàn không thể kinh doanh được

nữa.

Ngay lúc Ngô Lỗi bó tay không làm được gì thì cuối cùng Tống Hải cũng

mang người đến.

Tống Hải đẩy đám người ra tìm được Ngô Lỗi trước, nói nhỏ bên tai anh:

"Bảo nhân viên vào trong trước, đóng cửa lớn lại, chút nữa xong việc tôi gọi

điện thoại cho anh."

Ngô Lỗi biết Tống Hải là do Lục Trần gọi tới, nhìn ra được Tống Hải muốn

làm gì từ trong ánh mắt của anh ta. Dù sao cũng là ý của Lục Trần, trước mắt

anh cũng đành nghe lời Tống Hải.

"Mở cửa trước đã, mọi người rời đi từ cửa sau đi, hôm nay nghỉ một ngày."

Ngô Lỗi nói với các nhân viên.

Sau khi nhân viên đi hết, Ngô Lỗi đóng cửa lớn lại.

Ngay lúc mọi người thấy đã đạt được mục đích, chuẩn bị bỏ đi thì Tống

Hải gọi một cuộc điện thoại, mấy chục tên giang hồ mai phục bên ngoài xông

lên, không hỏi đầu cua tai nheo gì, đánh đập đám người của Hiệp hội đá thô

túi bụi.

Đột nhiên tiếng kêu khóc vang dội, những người chạy chậm sau cùng đều

bị đánh gãy một chân. Tống Hải thấy cũng kha khá rồi thì làm một động tác

tay bảo giải tán, đám giang hồ chẳng mấy chốc đã chạy không còn một bóng

dáng.

Sau cùng lúc cảnh sát tới thì chỉ có thể gọi xe cấp cứu đưa những người bị

đánh gãy chân đến bệnh viện.

Khi đám người Trương Sinh Kiều nghe được tin này thì nổi giận lôi đình,

nhưng bọn họ đã đánh tiếng với cảnh sát trước bảo cảnh sát đừng quản

chuyện này, bây giờ cũng chỉ có thể nuốt cục tức này vào bụng thôi.

"Ông Trương, chắc chắn là Lục Trần gọi đám người kia tới, phải tìm cậu ta

đòi tiền viện phí mới được chứ." Sắc mặt hội trưởng Chúc Đức Trạch cũng

khó coi nói.

Tổng cộng có mười bảy thành viên bị đánh gãy chân, tiền viện phí không

phải là con số nhỏ, không chừng mấy triệu cũng không đủ để khám nữa ấy

chứ. Tuy lần này Lục Trần đại diện Du Châu lấy được chức á quân, hiệp hội

cũng được chia kha khá tiền thưởng nhưng số tiền này hắn không dám nuốt

một mình.

Hơn nữa phí chi tiêu trong hội cũng không nhỏ, cũng không có nhiều tiền

như vậy để đi chữa trị cho những người kia.

"Tiền viện phí thuốc men ông không cần lo, tôi sẽ giải quyết. Ông gọi thêm

người cho tôi, chuyện chi phí gì đó đều là chuyện nhỏ, ngày mai phải khiến

cho tên họ Lục kia hối hận." Trương Sinh Kiều nói.

Chúc Đức Trạch thầm thở phào, ông ta chỉ đợi câu nói này của Trương

Sinh Kiều, chỉ cần đủ tiền thì chắc chắn ông ta sẽ lo tốt chuyện nhân sự.

Còn về chuyện tìm Lục Trần đòi tiền viện phí chỉ là một cái cớ của ông ta

mà thôi, Lục Trần dám kêu người đánh người của bọn họ thì chắc chắn sẽ

không đền tiền viện phí rồi.

"Tôi cảm thấy chúng ta phải đối phó với Công nghệ Di Kỳ của hắn rồi…"

Sau đó đám người Trương Sinh Kiều bàn bạc ngày mai trả thù công ty của

Lục Trần bằng cách nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play