"Cậu này là Đỗ Phi, chắc anh đã nghe qua rồi chứ." Lục Trần lại quay
sang Đỗ Phi "Người này là Lưu Tử Tu, có ngoại hiệu là siêu trộm Lưu."
Lưu Tử Tu ngẩn ra, không ngờ Lục Trần lại dẫn hắn đến gặp người đứng
đầu của thế lực ngầm lớn nhất Du Châu, đại ca Đỗ.
Sự nghi ngờ về thân phận Lục Trần của anh càng tăng lên.
Lục Trần có thể đưa anh từ trong cục ra, có thể nói anh
có quan hệ hơn cả bình thường với người trong cục.
Thế nhưng Lục Trần còn xưng anh gọi em với ông chủ của thế lực ngầm, này là bên nào cũng dây máu ăn phần sao?
"Chào ông chủ Đỗ." Lưu Tử Tu nén lại sự nghi ngờ của mình, vội vàng bắt tay với Đỗ Phi.
"Xin chào, tôi từng nghe nói đến anh, có cơ hội tôi muốn xem thử tay nghề thủ đoạn của anh." Đỗ Phi dò xét Lưu Tử Tu, cười đáp.
"Nói hay lắm, ông chủ Đỗ, anh xem lại điện thoại của anh đi." Lưu Tử Tu
cười cười, thu tay lại, nói.
Đỗ Phi ngẩn người, phát hiện di động trong túi mình không biết từ khi nào đã tới tay Lưu Tử Tu.
Mấu chốt chính là, Lưu Tử Tu từ đầu tới cuối đều đứng ở trước mặt anh ấy, không hề di chuyển gì, thứ duy nhất di chuyển cũng chỉ có tay phải đang cầm di động của anh ta.
Bắt tay cùng anh.
"Không hổ là siêu trộm, thủ đoạn này tôi phục." Đỗ Phi giơ ngón tay cái lên tán thưởng.
Anh đã nhìn ra, trong chớp mắt khi Lưu Tử Tu bắt tay cùng anh xong, đột
nhiên hướng đến túi quần của anh một cái, thật sự nhanh như tia chớp, tinh
thần không chút dao động, cho nên anh mới không cảm giác được.
Chỉ trong vòng một nốt nhạc, Lưu Tử Tu đã móc được di động từ trong túi
anh ra, tốc độ này thật sự quá nhanh.
Đương nhiên, chỉ có tốc độ của tay là không đủ, Lưu Tử Tu có được danh xưng siêu trộm, là do chính bản lĩnh của anh ta.
"Ông chủ Đỗ quá khen." Lưu Tử Tu khiêm tốn cười cười, đưa điện thoại trả lại cho Đỗ Phi.
"A Phi, sau này để anh ta đi theo cậu." Lục Trần nói.
"Được được, haha, Có cao thủ siêu trộm Lưu giúp đỡ, tôi cầu còn không được." Đỗ Phi cười nói.
"Cậu không nghĩ đến việc hoàn lương sao?" Lục Trần đột nhiên hỏi Đỗ Phi.
"Việc này, với tôi có chút khó khăn, hơn nữa, cậu nghĩ nếu bây giờ tôi
hoàn lương, trong bang ai có thể đứng mũi chịu sào? Đừng nói với tôi là đám
Thủy Hử Tam Kiệt kia nhé, ba người họ có người chống lưng cho còn được,
nếu để họ tự mình chống đỡ, sẽ lập tức biến thành con tôm chân mềm." Đỗ
Phi hơi ngẩn người, vấn đề mà Lục Trần nói tới không phải anh chưa nghĩ
đến, nhưng lần này là chuyện quan trọng của giới giang hồ, không thể giống
như lần trước, các anh em cũng không màng tới, như vậy sau này ai còn phục anh nữa.
Lục Trần gật gật đầu, đối với Thủy Hử Tam Kiệt, anh vẫn luôn không vừa lòng.
Nhưng Thủy Hử Tam Kiệt là do Lục Trung vì anh mà bồi dưỡng, nên ít nhiều vẫn phải niệm tình cũ.
Hơn nữa, có một số việc để Thủy Hử Tam Kiệt đi làm cũng rất thích hợp.
Nhưng để họ lên làm đại ca, chắc chắn thế lực kia sẽ nhanh chóng sụp đổ trong tay ba người..
"Tôi chỉ đề xuất cho cậu một lựa chọn, nhưng sau này cậu lựa chọn thế
nào, nguồn cung đá thô vẫn phải chưa lại cho tôi một đường, đừng để gianghồ những tay vào." Lục Trần nghiêm túc nói.
Đỗ Phi gật đầu, trong lòng có chút mơ hồ.
Ý của Lục Trần, anh đều hiểu, đưa con đường đá quý cho anh kinh doanh, là để lót đường hoàn lương của anh sau này.
Nếu như sau này anh muốn hoàn lương, hô biến một cái lập tức hóa
thành chủ tịch công ty đá quý, lại phân rõ ranh giới với mấy thế lực khác, ai
còn dám nói Đỗ Phi anh là đại ca của thế giới ngầm?
"Được, cho dù về sau tôi có lựa chọn thế nào, cũng sẽ không để nguồn
cung đá quý dính dáng đến giang hồ." Đỗ Phi kiên định nói.
"À đúng rồi, địa chỉ công ty đã có biển hiệu gì chưa?" Lục Trần gật đầu hỏi.
"Gần đây ngầm đấu đá cùng Vương gia, không có thời gian làm chuyện
này, với cả, cậu cũng biết đấy, tôi dù sao cũng là một đại ca thô kệch, thật sự
dốt đặc cán mai với việc kinh doanh." Đỗ Phi lắc đầu cười nói.
"Sao cậu không nói sớm với tôi." Lục trần có chút cạn lời, có bao nhiêu
thương buôn đá quý đang chờ để nhập khẩu đá từ chỗ anh, hơn nữa công ty
không làm cho xong, làm sao anh dám tùy tiện cầm hợp đồng sang Myanmar
nhập khẩu đá được chứ.
"Thôi được rồi, ngày mai tôi sẽ bố trí một người đến giúp cậu, nhưng tốt
nhất cậu nên hợp tác với cậu ta cho tốt vào, sớm ngày làm xong chuyện công
ty. Còn việc đất đai thì chúng ta từ từ bàn lại sau cũng được." Lục Trần biết
việc này không thể trách Đỗ Phi, ban đầu do anh muốn Đỗ Phi giúp mình gây
phiền toái cho Vương gia, mà Đỗ Phi cũng không có khiếu trong việc buôn
bán, làm không được cũng là chuyện bình thường.
Lưu Tử Tu hoàn toàn không nghe hiểu hai người đang nói gì, nhưng hắn
vẫn hiểu được một chuyện, đó chính là Lục Trần đang trải đường cho việc
hoàn lương sau này của Đỗ Phi.
Nếu là trước đây, hắn chắc chắn sẽ không tin chuyện đại ca thế lực ngầm hoàn lương.
Nhưng nếu là Lục Trần thì có thể, hắn tin Lục Trần có thể giúp Đỗ Phi hoàn lương.
Sau Khi Lục Trần rời đi, Lưu Tử Tu cuối cùng cũng nhịn không được hỏi
Đỗ Phi: "Ông chủ Đỗ, tôi rất tò mò, rốt cuộc Lục thiếu gia có thân phận gì thế?"