"Cô nương, cô nương, người về rồi." Tiểu Mai mừng rỡ chạy ra đón Trúc Thanh Hi.

"Tiểu Mai, người mau đi chuẩn bị một thau nước cùng vải sạch vào đây cho ta. Hi nhi bị thương rồi." Khang Nguyệt Cơ ra lệnh.

Khang Nguyệt Cơ kéo Trúc Thanh Hi lui vào sâu trong phòng, nhẹ nhàng cởi lớp áo ngoài ra. Trúc Thanh Hi có làn da trắng hồng kì diễm, nếu nàng chịu mặc trang phục nữ nhi, tóc thả dài thướt tha ắt sẽ là một cô nương vạn người mê.

"Hi nhi, ta biết con mạng lớn, hết lần này đến lần khác thoát chết. Nhưng người làm mẫu thân như ta không thể nhìn con mình thường xuyên bị thương được. Con xem, suốt ngày luyện võ các vết bầm tím ghê người còn chưa tan, giờ lại thêm vết thương này nữa."

"Ai da, Nguyệt Cơ mỹ nhân, người đừng la rầy con nữa, con đói bụng, con muốn ăn mỳ bò người nấu." Trúc Thanh Hi làm nũng với bà.

Khang Nguyệt Cơ xuất thân tầm thường, tính tình hiền lành không tính kế với ai, sức khỏe không tốt có mỗi cô là hài tử nên luôn nuông chiều hết mực. Trúc Thanh Hi một mực yêu quý người mẫu thân như bà.

"Phu nhân, cô nương, nước đây ạ." Tiểu Mai bê thau nước đi vào.

Khang Nguyệt Cơ đỡ lấy.

"Để rửa vết thương trước đã rồi ta nấu cho con sau."

"Mẫu thân con tự làm được, đây đâu phải lần đầu con bị thương, người đi nấu cho con đi mà."

"Thôi được rồi. Tiểu Mai, ngươi mau giúp cô nương."

"Dạ phu nhân."

Chờ Khang Nguyệt Cơ đi khỏi Trúc Thanh Hi khoác áo lại.

"Bưng thau nước này theo ta. Cả ngày lăn lộn bên ngoài, người bẩn hết rồi."

"Nhưng muội chưa chuẩn bị nước ấm."

Trúc Thanh Hi búng tay vào trán tiểu Mai.

"Nha đầu, đừng học theo tiểu nương ta. Muội nhìn trời nóng như vậy mà bảo ta tắm nước ấm. Nhanh đi trước khi tiểu nương ta quay lại."

Mái tóc Trúc Thanh Hi rũ dài dưới làn nước. Mùi thảo dược thanh khiết lan tỏa khắp cơ thể. Trúc Thanh Hi gác tay lên thành bồn, tiểu Mai thận trọng lau vết thương cho nàng. Trúc Thanh Hi nhắm mắt nghĩ lại cảnh tượng lúc chiều. Trong lòng nàng dội lên nỗi nhớ về Minh. Sống mũi bắt đầu cay cay, nàng đã rơi lệ. Trúc Thanh Hi hất mạnh nước lên mặt, rửa trôi sự yếu ớt, rửa trôi đi quá khứ hạnh phúc của mình.

Ngày hôm sau Trúc Ang Cư cho gọi nàng.

"Phụ thân, Thanh Hi đã tới."

Hôm nay nàng mặc y phục màu xanh đen, tóc cột cao, nét mặt anh tú khiến nữ nhi cũng phải xiêu lòng.

"Trúc Thanh Hi, hôm nay sau buổi thượng triều Hoàng Thượng có dặn ta đưa vật này cho con." Trúc Ang Cư chỉ vào món vật trên bàn.

Trúc Thanh Hi cầm lấy hộp gỗ nhỏ cầm lên ngắm nghía, nàng mở ra liền thấy một chiếc trâm cài bằng vàng khắc trên là vài bông hoa mai nhỏ. Đơn giản nhưng tinh tế, tao nhã vô cùng. Hoàng Thượng thật có lòng. Ngoài trâm ra còn có chim bồ câu. Trúc Thanh Hi không khỏi thắc mắc.

"Hoàng Thượng còn ban cả chim bồ câu cho hài nhi sao?"

"Không phải, chim bồ câu là tâm ý của Nhị gia."

Trúc Thanh Hi nàng cứu hắn một mạng, hắn lại tặng là chim bồ câu là có ý gì.

"Trúc Thanh Hi, lần sau lựa chọn y phục cho ra dáng nữ nhi theo ta vào cung yết kiến Hoàng Thượng. Hoàng Thượng muốn nhận con làm *nghĩa nữ."

Trúc Thanh Hi vừa nghe thấy đã lập tức muốn phản kháng. Nghĩa nữ của Hoàng Thượng chính là trở thành cách cách. Vừa phải sống trong hoàng cung tứ bề quy tắc, vừa mất đi cuộc sống tự do tự tại, nàng không muốn. Nhưng mà lệnh của Hoàng Thượng Trúc Thanh Hi sao dám kháng. Nàng hạ giọng đồng ý với Trúc Ang Cư.

*nghĩa nữ: con gái nuôi

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play