Sau khi Mộng An Nguyệt Nhất cùng quân phản tặc bị đưa đi, Trịnh Quốc Dũng, Kim Thiên Dự cũng như các gian thần cấu kết với Tạ Mỗ bị giải đến. Bọn chúng thừa nhận mọi cáo buộc, số ít kêu oan vì bị Tạ Mỗ thao túng đe dọa. Tất cả đều bị người của Thận hình ti lôi đi.

"Tạ Mỗ, ngươi không có gì muốn nói với Trẫm?"

"Muốn chém, muốn giết tùy người." Tạ Mỗ bất cần.

"Hoàng Thượng, là tại thiếp quản giáo không nghiêm. Xin Hoàng Thượng hãy trách phạt thần thiếp, tha cho Mỗ nhi."

"Hoàng Hậu đường đường là bậc mẫu nghi thiên hạ lại không biết dạy dỗ hài tử. Phạt cấm túc tại lãnh cung."

Cung nữ và thái giám tức khắc kéo Hoàng Hậu về phía lãnh cung.

"Hoàng Thượng...Người có thể phạt thần thiếp nhưng ngàn lần hãy bỏ qua cho Mỗ nhi...Hoàng Thượng..." Tiếng uất ức của Hoàng Hậu nhỏ dần.

"Xin Hoàng a mã khai ân."

Tứ gia, Hoàng tử thứ hai của Hoàng Hậu, đệ đệ ruột của Tạ Mỗ, quỳ trước mặt Hoàng Thượng khẩn cầu.

"Tạ Minh Khoa, con hãy chuyện hôm nay là bài học cho mình. Các a ca, cách cách khác cũng vậy. Chỉ cần có âm mưu tạo phản Trẫm sẽ không khoang nhượng."

"Chúng nhi thần đã hiểu."

"Lục Khôn, ta giao việc này cho con điều tra chi tiết."

"Nhi thần tuân lệnh."

Hoàng Thượng đứng dậy hạ chỉ.

"Giải Di thân vương vào đại lao chờ ngày xét xử."

Sau khi tất cả rời khỏi, Minh quý phi mới dám lại gần Tạ Lục Khôn.

"Khôn nhi, con không sao chứ?"

"Để ngạch nương lo lắng, nhi thần không sao."

"Con đó, chuyện hệ trọng như vừa rồi mà giấu ngạch nương."

"Nhi thần biết lỗi."

"Ta không có ý trách phạt con. Khôn nhi trưởng thành rồi, hành xử kín kẽ cũng là lẽ đương nhiên. Nhưng con phải biết lúc nào nên tiến lúc nào nên lùi, đừng đẩy bản thân vào nguy hiểm."

"Ngạch nương dạy phải, nhi thần hiểu rồi."

Minh quý phi nhìn thấy Trúc Ang Cư vẫn còn chuyện cần bàn với Tạ Lục Khôn, bà biết ý không kéo dài thời gian.

"Hiểu được thì tốt. Khôn nhi nên quay về nghỉ ngơi đi. Ngạch nương không quản con nữa."

"Ngạch nương đi cẩn thận."

Tạ Lục Khôn tiến gần lại đám người Trúc Ang Cư.

"Đa tạ Trúc đại nhân. Nhờ có người ta mới tóm được bọn phản tặc này."

"Thần không dám."

"Chuyện tra khảo các gian thần vẫn sẽ cần sự hỗ trợ của đại nhân."

"Đây là trách nhiệm của thần."

Trúc Thanh Hi tháo chiếc mặt nạ trên mặt tiểu Mai xuống.

"Vất vả cho muội rồi."

Tiểu Mai lắc đầu, những cảnh tượng vừa rồi quá sức với một tiểu cô nương lần đầu vào cung như nàng, tâm trí tiểu Mai vẫn chưa bình ổn lại được.

"Thần không làm phiền Nhị gia nữa. Thần xin cáo lui." Trúc Ang Cư cúi người.

"Trúc đại nhân đi thong thả."

Trúc Thanh Hi tiễn tiểu Mai và Trúc Ang Cư đến cổng chính rồi trở lại Khôi Minh cung.

Về đến Khôi Minh cung, mùi thức ăn thơm lừng, Trúc Thanh Hi xoa xoa bụng, những ngày qua quá căng thẳng nên không quan tâm đến việc ăn uống, hiện tại cơ thể ở trạng thái thả lỏng liền cảm thấy đói vô cùng.

Trúc Thanh Hi tiến vào chính viện bắt gặp cung nữ đang tất bật chuẩn bị một bàn thức ăn ở giữa sân, "ọc ọc" bụng dạ lại bắt đầu biểu tình.

"Hi Nhân lại đây." Tạ Lục Khôn ở trong phòng gọi nàng.

Bên trong Trúc Dạ Ưng đang giúp hắn thay bộ y phục mới, bây giờ Trúc Thanh Hi mới nhìn kĩ, trên người Tạ Lục Khôn có thêm vài chỗ băng bó.

"Tạ Mỗ đả thương người sao?"

"Là ta cố tình để hắn làm vậy, như thế hắn mới sinh ra tâm lý chủ quan khinh địch."

Ở trận đầu tiên, Tạ Lục Khôn tập trung né đòn, thỉnh thoảng giả bộ chậm nhịp, để Tạ Mỗ chém trúng.

"Có nghiêm trọng không, để ta xem xem."

"Không sao, chỉ bị thương ngoài da thôi."

Tạ Lục Khôn thắt lại đai lưng bước đến Trúc Thanh Hi, hơi cúi người quan sát nàng.

"Đệ không bị thương chứ?"

Trúc Thanh Hi lắc đầu. "Phụt. Ha ha ha..." Nàng bật cười.

"Nhị gia, mặt người... Ha ha ha... Ta bảo trang điểm tái nhợt như người bệnh, không phải giả trang cương thi. Ha ha ha..."

Tạ Lục Khôn phiền lòng, chán ghét nhìn sang Trúc Dạ Ưng.

Trúc Dạ Ưng chột dạ. "Để thần đi lấy nước rửa mặt cho người."

Dứt lời Trúc Dạ Ưng chuồn khỏi. Trúc Thanh Hi kéo Tạ Lục Khôn ngồi xuống, nàng thích thú nhìn hắn. Nếu nói hắn là cương thi, thì cũng là tên cương thi tuấn tú nhất.

"Tiểu Mai không giúp hai người họa mặt sao?"

"Ta không thích nữ nhân động vào mình. Đương nhiên là trừ nàng ra."

Câu sau Tạ Lục Khôn cố tình nhỏ giọng nói cho mình nàng nghe thấy.

Trúc Thanh Hi không nhịn được cười. "Cho nên người mới giao tất cả cho sư huynh. Ha...ha...Dáng vẻ này quá đặc sắc mà."

Tạ Lục Khôn khó chịu nhìn đi hướng khác, Trúc Thanh Hi áp hai tay vào mặt hắn xoay về chính giữa.

"Yên nào, để ta ngắm thật kĩ."

Đôi mắt long lanh của nàng chăm chú nhìn ngắm, một lúc sau Trúc Thanh Hi chớp mắt. "Đã ghi nhớ."

Tạ Lục Khôn vòng tay qua eo Trúc Thanh Hi kéo nàng xích lại.

"Hôm nay vất vả cho nàng rồi."

"Người cũng vất vả rồi." Trúc Thanh Hi cười dịu dàng.

"Thần đã mang nước đến. Nhị gia, người mau..."

Trúc Dạ Ưng vô tư tiến vào, Tạ Lục Khôn, Trúc Thanh Hi bị bắt gặp trở nên luống cuống buông nhau ra. Trúc Thanh Hi chột dạ, câu từ đảo lộn.

"Nước, à, sư huynh mang nước đến rồi. Huynh giúp Nhị gia rửa mặt nhé. Đệ về phòng thay y phục."

Nói rồi Trúc Thanh Hi xấu hổ chạy trốn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play