Trúc Thanh Hi mặc trên mình bộ quần áo dân nữ nhăn nhúm, cũ mèm, nhìn thoáng qua vẫn có thể đoán ra là người khó khăn bần hàn. Nàng nghe ngóng xung quanh sau đó tìm đến cửa sau của Mộng Diễm lâu. Một tên gác cửa giữ nàng lại.

"Ngươi là ai, đến đây làm gì."

Trúc Thanh Hi đã lên sẵn kịch bản chỉ chờ bạn diễn cùng. Nàng bắt đầu giả bộ lắp bắp.

"Tiểu nữ, tiểu nữ họ Dạ tên Ưng Hi. Tiểu nữ nghe nói ma ma ở đây rất thương người, tiểu nữ muốn xin ma ma thu nhận mình."

Trúc Dạ Ưng, xin lỗi huynh, muội tạm thời không nghĩ ra được các tên nào khác, mượn tạm của huynh vậy.

Tên gác cổng nhìn Trúc Thanh Hi đến ngây người. nha đầu này thoạt nhìn có vẻ dơ dáy nhưng nếu nhìn gần nhan sắc không hề tầm thường. Hắn nhanh chóng đưa Trúc Thanh Hi vào gặp Lý Miêu ma ma.

Lý Miêu nhấp tách trà, thong thả đánh giá ngoại hình Trúc Thanh Hi. Tiểu nha đầu dáng dấp nhỏ bé, gương mặt mới chỉ 15 16, quá non nớt để làm kỹ nữ chưa chắc hút được khách, ăn nói cũng ấp úng sợ sệt, chỉ sợ xuất hiện đã khiến khách quan chán ghét. Tuy nhiên ngũ quan thanh tú như vậy, trang điểm lên chắc hẳn sẽ thành mỹ nhân. Cứ giữ lại trước.

"Người biết đàn không?"

"Dạ không."

Trúc Thanh Hi chỉ biết chơi đàn dương cầm, thời đại này lấy đâu ra đàn dương cầm cho nàng.

"Hát kịch?"

"Dạ không."

"Múa?"

"Dạ không."

"Rốt cuộc ngươi biết làm gì?"

Lý Miêu nổi giận, không tài cán gì mà cũng dám vào đây. Ít nhất cũng phải biết chút chút, đằng này từ đầu đến cuối kiên định không biết cái gì. Nếu Trúc Thanh Hi không xinh đẹp thì nàng dã bị đuổi ra ngoài từ lâu.

Trúc Thanh Hi nghĩ nửa ngày. Nàng nấu ăn chưa chắc đã hợp vị với người thời đại này, thêu thùa chưa từng đụng đến, ca múa hát càng không. Sáng tối chỉ biết luyện kiếm, bồi dưỡng y thuật. Đúng rồi, y thuật.

"*Song thân tiểu nữ khi còn sống là lang y, nên tiểu nữ biết chút ít về các loại thảo dược."

Lý Miêu phe phẩy chiếc quạt trong tay, chán ghét nhìn Trúc Thanh Hi.

"Ở thanh lâu tài cán của ngươi có ích gì chứ. Khách quan đến đây để thưởng rượu, không phải uống thuốc."

"Thảo dược không chỉ dùng để làm thuốc, pha trà, có thể lấy đi ngâm rượu, làm bánh, chiết xuất thành tinh dầu thơm."

"Được, vậy ngươi thử xem, ta đang uống loại trà gì."

Trúc Thanh Hi đón lấy ly trà trong tay Lý Miêu. Nàng đưa đến gần mũi, mùi hương dễ chịu, xem ra có không ít thảo dược quý hiếm trong tách trà này.

"Hoa Hồng, Trần Bì, Kinh Giới, Xuyên Khung, Bạch Chỉ và một ít rễ Chỉ Thiên. Tiểu nữ mạn phép hỏi ma ma một câu, gần đây người mắc chứng phong hàn?"

Lý Miêu ngẩn người, tiểu nha đầu không thèm uống thử chỉ ngửi qua đã nói đúng hết các vị trong tách trà. Đã vậy còn đoán đúng bệnh của bà. Quả thực, thời gian gần đây trời trở gió, sức khỏe không tốt phải nhờ lang y bốc thuốc. Lý Miêu luôn ghét vị đắng của thuốc nên sai nha hoàn cho thêm hoa hồng vào làm thành trà. Nha đầu này xem ra không phải thứ vô dụng.

"Khá lắm, giữ ngươi cũng có ích. Trước mắt ngươi xuống nhà bếp phụ việc, thỉnh thoảng bưng trà lên cho khách. Không có ai gọi, đừng tự tiện chèo kéo khách. Hiểu chưa."

"Tiểu nữ hiểu rồi. Đa tạ ma ma, đa tạ ma ma."

Chờ Lý Miêu đi khỏi, Trúc Thanh Hi từ từ đứng dậy, theo Chi Lan, một nha hoàn khác đi tắm rửa thay y phục.

Trúc Thanh Hi mặc một bộ y phục màu xanh ngọc, nửa tóc trên tết cẩn thận, nửa tóc dưới buông xõa tự nhiên. Gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, đôi mắt thay vì tô họa sắc lạnh, nàng để im nét ngọt ngào vốn có, đôi môi thoa son hồng tươi thắm. Chi Lan đứng cạnh cảm thán.

"Ưng Hi muội muội thật xinh đẹp a. Muội hoàn toàn ăn đứt đệ nhất mỹ nhân Mộng Diễm lâu Ngọc Minh Hà."

"Chi Lan tỷ tỷ quá lời rồi."

Chi Lan giúp nàng đeo một lớp khăn mỏng lên mặt.

"Che giấu gương mặt của muội cho tốt, đừng để Ngọc Minh Hà nhìn thấy. Ả ta không muốn ai đẹp hơn mình đâu."

Như vậy càng tốt, càng ít người biết mặt, hành động sẽ tiện hơn.

"Đa tạ Chi Lan tỷ tỷ, tỷ thật tốt!"

*song thân: cha mẹ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play